Nghệ sĩ muốn làm cái mới thì phải có sự thăng hoa
’’Nàng Sita’’ đã là hiện tượngtrong lòng công chúng những năm cuối thập kỷ 80 của Nhà hát chèo Hà Nội, cũng là vở đầu tiên theo phong cách ’’cách tân’’ để kéo khán giả đến với chèo, khicải lươngđang tràn ngập phía Bắc. Giờ chị được giao vai nữ chính khi vở đó được dựng lại, chịcó sợ sẽ bịđiểm trừnếu không làm tới?
- Ngay từ đầu, Lãnh đạo nhà hát đãmuốn tôi vào vai nàng Sita, nhưng do tôibị tai nạn phải nghỉ mất hai tháng nên thời điểm tập vở phải giao chodiễn viên khác trẻ hơn vào vai. Hai tháng sau, lúc đó đoàn đã tập được hòm hòm thì ban lãnh đạolại muốn tôi đóng, bởisợ nếu toàn dàn diễn viên trẻthì không kham nổi sức nặng của vở diễn. Do đó, tôi phải lao vào tập gấp rút, từ lúc cầm kịch bản đến khi tổng duyệt chỉ có 10 ngày.
Các diễn viên trong vở ’’Nàng Sita’’ đa số đều còn trẻ, bạn diễn chính của chị (vai Pơ Liêm) thậm chí kém chị những 10 tuổi. chị có gặp khó khăn khi diễn với một đội ngũ trẻ như thế?
-Lúc tập, đôi khi tôi cũng cố ’’cưa sừng làm nghé’’, diễn cho khác đi để trẻ, nhưng thầy Doãn Hoàng Giang (đạo diễn vở Nàng Sita - PV) và các đồng nghiệp xem cứ cười và nói: "Như vậy không phải là Huyền". Cuối cùng tôi chọn cách, cảm nhận thế nào thì diễn như vậy. Đến khi tổng duyệt, lên sân khấu hoá trang,mừng là mọi người bảo so với Quang Dương (đóng vai Pơ Liêm) tôi không già mấy. Thú thực, tôi không bị áp lực phải làm hay hơn nghệ sĩ Lâm Bằngđi trước,mà chỉ nhìn nhận và diễn với hết khả năng, suy nghĩ của một nghệ sĩcủa năm 2008.
Chị đang là Trưởng đoàn chèo 2 của Nhà hát, làm ’’sếp’’ có khó không chị?
- Tôi làmsếp của hơn 30 người, nhiều người hơn tuổi tôi. Tôi nghĩ quan trọng là làm gì cũng phải có lý có tình, với nghệ thuật không nên quá nghiêm khắc. Nghệ sĩ muốn làm cái mới thì phải có sự thăng hoa. Nếu người ta đang thăng hoa thì phải để cho ’’hết cơn’’ thì tự nhiên sẽ hết. Chứ họ đang thăng hoa mà mình bảo "hết giờ rồi, cắt!" thì sẽ không ra được những sản phẩm hay.
Anh Tấn Minh toàn khen tôi với báo chí thôi
Chồng chị - ca sĩ Tấn Minh thường có mặt dưới hàngghếkhán giả của mỗi vở diễn mà chị góp mặt. Đó là sự ’’tự nguyện’’ vì yêu thích chèo hay bởi có một ’’quy ước’’ chung nào đó trong gia đình?
NSƯT Thu Huyền với những sắc thái biểu cảmkhác nhau. Ảnh: Needjum
|
Nếungười phụ nữ tháo vát thì các ’’đức ông chồng’’ được nhờ, nhưng như vậy họlại ’’tự làm khổ mình’’. Chị nghĩ thế nào về điều này?
- Nhiều người cũng bảo tôi sẽ vất vả khi công việc chuyên môn chỉn chu, nhiệt tình, gia đình quán xuyến, chăm sóc quá nhưng cũng chẳng biết thế nào là vất vả cả, đôi khi đó lại là niềm vui cho tôi. Thời gian giao du bạn bè, với thiên hạ thì tôi đi đón con,chở bé đi mua đồ hay cho nó ăn một món ưa thích có khilại thấy hứng thú hơn. Tôi nghĩ điều quan trọng nằm ở tư tưởng, mình cảm thấy như thế nào là vui thì sẽ tự làm theo trái tim mách bảo....
Qua báo chí, chồng chị - ca sĩ Tấn Minh rất hay khen vợ. Có khi nào lời khen ngợi của chồng khiến chị giật mình?
Vợ chồng chúng tôi coi nhau như hai người bạn
Chị đánh giá cao điều gì ở chồng? Hai người có chia sẻ nhiều chuyện không?Những câu chuyện gì chị không bao giờ nói với chồng?
Gia đình NSƯT Thu Huyền và ca sĩ Tấn Minh. Ảnh: Saa.
|
Cuộc sống của hai nghệ sĩ trong một ngôi nhà hẳn là phải rất... ’’nghệ sĩ’’?
Phụ nữ đa phần là những người lãng mạn và ướt át, mà tâm hồn nghệ sĩ lại rất bay bổng, nên dễ vào cõi phiêu diêu, bồng bềnh, để rồi lạc lối... Và chị, có khi nào...?
- Câu hỏinày ẩn ý và khó trả lời đấy nhé! Ai cũng biết người nghệ sĩ vốn được sự quan tâm của công chúng nhưng sống có bản lĩnh thì không phải ai cũng làm được. Vợ chồng tôi mười mấy năm trong nghề, hiểu được những khó khăn, đi lên dần dần trong sự nghiệp chứ không phải đột nhiên đoạt một giải nào đó rồi vụt sáng thành ’’sao’’. Bởi vậy cả hai đều cố gắng giữ thăng bằng.
Nghệ sĩ cũng nhạy cảm hơn người bình thường, và đôi khi có những người bị lệ thuộc vào tiếng tăm. Hiện tượng một số nghệ sĩ Hàn Quốc thời gian gần đây liên tục tự tử có lẽ là bởi một trong những lý là họ sống hơi cách biệt với công chúng và không lấy được thăng bằng khi những điều thị phi chợt đến.
Vợ chồng chúngtôi đều tâm niệm rằng sau ánh đèn sân khấuphải trở vềlà những con người bình thường. Tôi vẫn thường đưa con trai sang nhà hàng xóm chơi, rồi rủ cả lũ trẻ về nhà mình, nhiều người lạ, nhưng tôi muốn con tôi phải phát triển, suy nghĩ bình thường để sau này nó còn phấn đấu. Chứ nếu chúng tôi tạo ra một khoảng cáchlà con của một cặp nghệ sĩ thìlớn lên bé dễ bị ’’ảo tưởng’’ về bản thân, như vậy sẽ làm lười biếng đi - điều ấy tôi sợ nhất!