Khi 24 tuổi, có một người đàn ông hơn tôi 9 tuổi, theo đuổi tán tỉnh tôi. Anh là con nhà khá giả, có công việc đàng hoàng, ăn mặc lúc nào cũng bảnh bao, nói chuyện đầy chữ nghĩa nên bố mẹ tôi đều ưng. Dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, chúng tôi kết hôn khi tìm hiểu và yêu nhau được 1 năm.
Thế nhưng lấy nhau về tôi mới biết bản chất thực sự của chồng. Ở bên ngoài anh đạo mạo bao nhiêu thì về nhà anh tệ bạc bấy nhiên. Anh thích đi nhậu với một đám bạn xăm mình, ăn mặc hầm hố. Mỗi lần đi nhậu là anh say. Say về, anh sẽ hoạnh họe đủ thứ, bảo tôi không biết chăm sóc đàn ông say rượu và sẵn sàng cho tôi bạt tai đau điếng. Có lần anh nôn hết xuống chăn chiếu, khi tôi đang lúi húi dọn dẹp chưa xong, anh tức giận đạp tôi ngã chúi mặt vào đống bừa bãi đó. Khi không say, anh rất sĩ diện. Bạn bè có gì là anh cũng phải có. Vì thế mà bao lần tôi phải muối mặt đến gặp mẹ chồng để xin tiền cho anh mua này mua nọ. Mỗi lần như vậy, mẹ chồng sẽ mắng tôi, có lần thì bà cho, có lần bà không cho. Lần nào mẹ chồng không cho thì anh bắt tôi nhịn cơm hôm đó...
Ở với anh được 2 năm, sức chịu đựng của tôi đã đi quá giới hạn. Vì thế, tôi đưa đơn ly hôn. Không ngờ chồng tôi xé ngay lá đơn và ném vào mặt tôi. Anh nói anh không ly hôn, ly hôn làm tổn hại tới danh tiếng của anh. Chính vì thế, có lần nghĩ quẩn, tôi đã gọi điện chào tạm biệt mẹ và định tìm đến cái chết cho giải thoát. Nhưng giọng mẹ tôi rất ân cần hỏi han khiến tôi không nỡ làm mẹ thêm buồn. Thế rồi có một lần tình cờ tôi nghe được chuyện có người hóa điên vì chồng ngoại tình. Thế nên tôi nảy ra cách khiến anh chán ghét tôi, buộc phải bỏ tôi. Từ đó, tôi quyết định giả điên.
Mới đầu, tôi giả vờ lảm nhảm suốt ngày, không đi làm, nấu ăn thì cho thật mặn để trừng phạt chồng. Khi bị chồng đánh, tôi cứ cười khanh khách mà không ôm mặt khóc như trước. Mới đầu, chồng tôi giật mình sợ hãi. Sau đó 1 tuần, anh bắt đầu lo lắng. Anh không đánh đập chửi mắng tôi nữa, thay vào đó anh chăm sóc tôi bằng cách trở về nấu cơm, giặt quần áo, không cho tôi đụng vào cái gì nữa.
Ảnh minh họa
Tôi thấy anh có vẻ cũng quan tâm tới tôi hơn, bằng chứng là trong nhà, những vật sắc nhọn như dao, kéo... được anh cất kỹ trên cao. Ổ điện đều dán băng dính. Tôi hiểu anh có lẽ sợ tôi gây ra thương tích cho mình hoặc vô ý làm cháy nhà. Tôi vẫn giả điên mọi lúc mọi nơi dù khi anh đã đi làm, vì tôi sợ anh đặt camera hoặc về nhà đột xuất. Tôi không tắm rửa và không dùng thìa đũa ăn cơm như mọi khi mà dùng tay bốc.
Vài tháng sau, tôi giả như bệnh tình càng ngày càng nặng. Có đêm, tôi bấm bụng tè bậy ra giường khiến chồng tôi gào lên. Anh chuyển tôi sang phòng khác ngủ. Được gần 1 tháng thì anh nói với mẹ chồng, bà lập tức tới xem. Vừa nhìn thấy bà, tôi đã lao đến lục túi áo và hét lên: 'Mẹ không cho tiền là anh ấy đánh con, mẹ mau lấy tiền ra, mau lên mau lên…'. Mẹ chồng tôi hoảng sợ, bà chạy vội ra xa, để anh giữ chặt tay tôi. Rồi bố chồng tôi cũng biết chuyện. Ông chỉ mặt chồng tôi mắng anh: 'Mày gây họa rồi con ơi, ăn ở thất đức quá con ơi…'. Rồi ông bảo anh đưa tôi tới bệnh viện điều trị.
Chồng tôi vì sĩ diện, anh không muốn đưa tôi đi viện sợ bị người khác biết. Anh nói sẽ điều trị cho tôi tại nhà. Anh bắt đầu dành nhiều thời gian cho tôi hơn, thậm chí tắm rửa cho tôi. Mỗi lần tắm, tôi sẽ bôi đầy bọt xà phòng lên người, lên mặt, vào miệng anh. Mấy lần đầu anh còn nhẫn nhịn, có lần bực quá, anh phát đét vào lưng tôi khiến tôi bỏng rát. Tôi khóc toáng lên, vừa khóc vừa chửi anh.
Giả điên quá lâu, chính tôi cũng không biết mình điên thật hay đang giả điên nữa. Tôi thích gì làm nấy, mặc kệ ánh mắt anh. Có hôm đang ăn cơm, tôi hất tung cả bát canh trên bàn vào người anh. Anh đánh tôi, tôi đánh lại. Được 7 tháng, tôi thấy anh bắt đầu uể oải. Trông anh già hẳn đi. Có lần anh ôm tôi và khóc. Tôi biết có lẽ anh đã hối hận nhưng tôi vẫn quyết tâm thoát khỏi anh. Đến tháng thứ 8, anh gọi điện cho mẹ đẻ tôi và kể hết mọi chuyện. (Vì quê tôi xa nên bình thường tôi cũng ít khi về quê).
Mẹ tôi vội vã đến, vừa nhìn thấy bà, tôi đã lao đến ôm chầm và khóc lóc: 'Mẹ ơi, con đau đầu, đau mặt, mẹ cho con về với...'. Mẹ tôi cũng ôm tôi và khóc, rồi bà mắng anh là đồ vũ phu, tàn nhẫn, tồi tệ, để tôi bệnh nặng mà không đưa đi viện… Sau đó, bà đòi nằng nặc đưa tôi về quê. Chồng tôi cũng đồng ý, anh đưa mẹ tôi 50 triệu đồng tiền viện phí cho tôi. Anh nói anh sẽ về thăm tôi khi sắp xếp được công việc, nhờ mẹ chăm sóc tôi. Lúc này thái độ của chồng tôi hoàn toàn khác so với khi anh vung tay đánh tôi. Và điều đó khiến tôi có phần chùn lòng.
Tôi đã ra khỏi căn nhà đó với tấm thân sụt 6kg vì không ăn uống đầy đủ. Tôi nghĩ mình đã được giải thoát khỏi cuộc sống đó. Có lẽ đơn ly hôn rồi sớm muộn cũng sẽ được chuyển đến nhà tôi nhưng lúc này sao bỗng dưng tôi thấy mình tàn nhẫn? Tôi có nên thẳng thắn nói chuyện với chồng 1 lần và đơn phương đưa đơn ra tòa với lý do vợ chồng không hòa hợp. Nếu anh không đồng ý, tôi có thể dùng bằng chứng bạo hành tôi để lấy làm lý do kiên quyết?