Chuyện về cô con gái nổi tiếng của hai người thầy thuốc

03-09-2012 07:28 | Xã hội
google news

“Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục?

“Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ”. Khó có thể tin rằng những câu văn trên được viết ra bởi một cô bé khi đó chỉ vừa 15 tuổi.
 
Hàng nghìn thư tay, mail và comment tới tấp “bay” về địa chỉ của cô bé và tới những trang mạng có đăng tải bài văn này. Cô bé “bỗng dưng” trở thành thần tượng của nhiều người ở nhiều lứa tuổi, nhiều tầng lớp của xã hội. Thế nhưng cô bé - chủ nhân của bài văn gây sốt ấy lại rất hồn nhiên trước “sự kiện” này, thanh thản, nhẹ nhàng, cắp sách đi học và bình yên sống trong vòng tay yêu thương của gia đình.

6 năm trước

Nhớ về kỷ niệm của 6 năm trước, Hà Minh Ngọc khẽ nghiêng nghiêng mái tóc có cài chiếc nơ nhỏ xinh xắn, cười hiền khô: “Đấy là bài văn kiểm tra 1 tiết khi cháu học ở lớp 10 chuyên Văn của ĐH Sư phạm. Nhờ có cô giáo Thảo ra đề bài kiểm tra hay và mở nên cháu mới có cơ hội để nói lên những suy nghĩ của mình, cô ạ”.

 Hà Minh Ngọc và em gái Hà Minh Hằng. Ảnh: PV

Với đề bài: “Một bài học ý nghĩa, sâu sắc mà cuộc sống đã tặng cho em”, Hà Minh Ngọc đã khiến độc giả đầu tiên của em - cô Nguyễn Bích Thảo, chủ nhiệm lớp cũng là giáo viên bộ môn Văn dành cho điểm 9 , điểm cao nhất lớp của lần kiểm tra ấy, kèm theo lời phê có một không hai: “Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công".

Không chỉ gây ngạc nhiên cho chính giáo viên chủ nhiệm của mình, hầu hết tất cả mọi người đọc bài văn của Ngọc đều dành cho em những tình cảm đặc biệt từ ngạc nhiên, thán phục, yêu quý đến ngưỡng mộ. TS. Nguyễn Sĩ Dũng - Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội đã ghi lại cảm xúc của ông sau khi đọc bài văn của Ngọc rằng: “Bài văn của cô nữ sinh lớp 10 Hà Minh Ngọc theo đề bài “Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em” rất hay, hay đến bất ngờ. Đó không còn là một bài văn bình thường, mà thật sự là một tác phẩm văn chương trong trẻo, ngọt lành và sâu sắc. Có biết bao nhiêu sự anh minh, đức tin và lòng nhân từ ở trong đó”.

Một bạn đọc khác cảm nhận bài viết của em “giống như là nước, len lỏi tới từng ngóc ngách của tâm hồn. Nó như lời an ủi, động viên đầy xúc động bằng chính những gì nhỏ bé nhất đang hiện hữu xung quanh mỗi con người”.

Không chỉ đồng cảm với bài văn của Ngọc, nhiều bạn đọc còn “tìm” được qua trang viết của em một con đường, một hướng đi cho cuộc đời của mình: “Đọc xong bài viết của cô bé, tôi nghĩ mình đã theo đuổi một thành công hư ảo. Nhưng tôi sẽ phải tiếp tục suy nghĩ... Tôi hi vọng mình sẽ rút ra được bài học từ những gì cô bé viết để tìm ra con đường đưa tôi tới thành công thật sự, một thành công thật sự của riêng tôi...”.

Quá khứ xây nên hiện tại

Giờ cô bé nổi tiếng với bài văn được coi là hiện tượng, là “lạ” của thời điểm năm 2006 đã là sinh viên năm thứ 3 Đại học Ngoại thương, Hà Nội. Sau bài văn về thành công, Hà Minh Ngọc còn gây “sóng gió” với nhiều bài viết khác như “Giếng làng - mắt đất” hay bài “Tri thức không có quê hương nhưng người có tri thức phải có Tổ quốc”... Khi chưa gặp Ngọc, tôi cứ hình dung rằng một cô bé có những bài viết đầy chiêm nghiệm và triết lý sâu sắc như vậy trông sẽ rất già dặn, thậm chí giống một “mọt sách” với lối nói chuyện nghiêm cẩn như bà cụ non.
 
Thế nhưng khi gặp Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép, vẻ nhí nhảnh, hồn nhiên của một cô bé có cuộc sống êm đềm khiến tôi thay đổi hoàn toàn về những hình dung trước đó. Trong căn phòng khách trên tầng 2 ngôi nhà nằm trong con ngõ nhỏ của phố Nguyễn An Ninh, Ngọc hai tay bưng chén nước mời khách, nụ cười hiền hậu, thân thiện. Buổi chiều ngày chớm thu như trôi nhẹ nhàng hơn giữa tiếng chim cu gù gù êm ả. Cô bé nhẹ nhàng kể về người thầy đầu tiên của mình – bà ngoại, với lòng biết ơn và tôn kính. Cả ông bà ngoại của Ngọc đều là giáo viên, khi Ngọc chuẩn bị đi học lớp 1, ông bà dạy cháu đọc và viết bằng cách hướng dẫn Ngọc viết thư để gửi cho bố khi ấy đang đi học ở nước ngoài.
 
Có “động lực” rõ ràng, cô bé Ngọc háo hức tập viết, tập đọc và rồi niềm say mê những con chữ ngấm dần vào cô bé lúc nào không hay. Nhà ông bà ngoại có một tủ sách rất lớn. Ông bà ngoại quý sách, ham đọc sách và cũng truyền được tình yêu sách sang cô cháu gái nhỏ. Từ những chữ cái đơn giản, Ngọc đánh vần rồi ghép chữ và say mê đọc cả những bộ truyện dày, dài kỳ như Tam quốc diễn nghĩa. Không hề ép cháu mỗi ngày phải viết bao nhiêu trang, học bao nhiêu bài nhưng phương pháp giảng dạy khơi gợi hứng thú và mở ra bao điều mới lạ từ những con chữ của ông bà ngoại đã khiến Ngọc ham mê và tự nguyện học. Cô bé bước vào sự nghiệp học hành vô cùng tự nhiên và nhẹ nhàng như thế.
 
Ngoài ông bà ngoại, Ngọc còn có một sự hậu thuẫn rất lớn khuyến khích việc học theo sở thích, không gò bó, không ép buộc mà chỉ định hướng và phân tích cho con hiểu những điều nên và không nên, những điều tốt đẹp và những điều có thể dẫn đến sai lầm, đó là bố mẹ Ngọc. Hai dược sĩ – giảng viên của Đại học Dược Hà Nội đã lặng lẽ theo suốt hành trình tuổi thơ của con, ủng hộ và tạo mọi điều kiện để cô bé tự lập, tự quyết định cho việc học hành của mình trên nền tảng những lời khuyên hữu ích của cha mẹ. Ngọc tâm sự rằng cô bé tự hào về nền giáo dục mà cô may mắn nhận được, từ gia đình cho tới nhà trường, từ ông bà ngoại, bố mẹ đến các thầy cô giáo. Một điều tự hào khác nữa mà cô bé cũng rất muốn được “khoe”, ấy là gia đình, cái nôi nuôi dưỡng cả con người và tâm hồn của Ngọc.
 
 Hà Minh Ngọc (ngoài cùng bên trái) trong vai trò người hướng dẫn viên tình nguyện cho du khách nước ngoài. Ảnh: PV
Tình yêu thương lớn lao của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau, sự trân trọng, kính trên nhường dưới trong các mối quan hệ giữa các thế hệ là tấm gương để lớp cháu con như Ngọc soi mình, hướng tới. Niềm tự hào ấy của Ngọc hoàn toàn có căn cứ bởi khi tiếp xúc với bố Ngọc - dược sĩ Hà Văn Thúy, tôi nhận thấy ở ông tình yêu thương vô bờ dành cho con gái mình, một người cha yêu con, hiểu con và đã nỗ lực không ngừng để trở thành một người bạn đúng nghĩa của con. Ông nhớ từng kỷ niệm về tuổi thơ của Ngọc, nhớ từng bài viết từ thuở Ngọc mới 7 - 8 tuổi, về những câu chuyện kể trong những bài viết ấy, về cách Ngọc tả mỗi lần về thăm ông bà nội ở vùng quê lúa Thái Bình, về lần Ngọc bị ốm và được bà nội nâng niu, chăm sóc... Lặng lẽ bên con, người cha ấy đã quyết định từ chối những cơ hội nổi tiếng của con khi bài văn về thành công của Ngọc được đăng tải trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng.
 
Đến tận bây giờ, ông Thúy vẫn khẳng định rằng quyết định “che chắn” để Ngọc không trở nên nổi tiếng, để cô con gái nhỏ của vợ chồng ông được sống bình yên là hoàn toàn đúng đắn. Ngọc cũng không hề trách cứ bố mẹ về điều này, cô bé hiểu và ủng hộ những việc làm đầy tình yêu thương của cha mẹ. Ngay cả khi Ngọc có học bổng đi du học tại một nước châu Á, dược sĩ Nguyễn Thị Song Hà, mẹ Ngọc cũng dứt khoát không ký vào hồ sơ cho con du học bởi lo Ngọc còn ít tuổi, non nớt và chưa đủ kinh nghiệm để sống cuộc sống tự lập xa gia đình. Buồn và tiếc một cơ hội được học tập, trải nghiệm cuộc sống ở một đất nước khác, Ngọc khóc.
 
Khi mẹ “vào vai” nghiêm khắc, bố Thúy lại nhẹ nhàng, mềm mỏng, ân cần phân tích cho con hiểu, động viên con học tập để tìm đến những cơ hội khác tốt đẹp hơn. Hỏi rằng có khi nào bố mẹ thấy lo, thấy áp lực khi phải dạy dỗ một cô bé cá tính và thông minh như Ngọc, ông Thúy cười xòa, chia sẻ chân thành: “Có một đứa con như thế cũng mừng, nhưng đúng là bố mẹ đôi lúc cũng thấy lo lo khi phải tự nhủ rằng mình cần sống thế nào để con tâm phục khẩu phục bố mẹ. Khi nhận ra tính cách của con như thế, bố mẹ cũng giữ gìn hơn, thậm chí một vài lần có chuyện không bằng lòng nhau trong cuộc sống cũng phải gắng nhịn, không dám to tiếng”. Người cha ấy cũng không hề ngần ngại mà rằng, đôi khi chính ông cũng “tựa” vào những bài viết của con để cân bằng lại cuộc sống khi có những chuyện mỏi mệt...

Quả ngọt

Ngoài sự thông minh, cách nói chuyện rõ ràng, mạch lạc và vô cùng lễ phép, tôi nhận thấy ở Ngọc một sự nhân hậu đáng trân trọng. Không chỉ nhân hậu trong những bài viết với những câu văn chan chứa tình người, Ngọc còn được cha mẹ mình tạo điều kiện để tham gia các hoạt động xã hội, giúp đỡ những cảnh đời khốn khó. Do đặc thù công việc của bố Ngọc nên cô bé được theo bố đến với bà con nghèo ở các tỉnh Tây Nguyên, các tỉnh Bắc Trung bộ. Ông Thúy bảo, qua những chuyến đi ấy, ông muốn con mình sẽ hiểu được nỗi khổ của nhiều người dân nghèo để từ đó dạy con rằng lòng nhân ái phải bắt nguồn từ tình yêu thương thật sự và bằng những hành động cụ thể.
 
Còn với Ngọc, cô bé tự nhận mình học hỏi và trải nghiệm nhiều từ những chuyến đi như thế. Sự đồng cảm với những phận đời kém may mắn hơn mình đã khiến Ngọc nung nấu suy nghĩ mình sẽ cố gắng học tập tốt hơn để khi ra trường có thể làm được nhiều hơn những việc giúp ích cho cuộc đời. “Bố mẹ cháu xác định cho cháu ngay từ đầu rằng con phải đứng trên đôi chân của chính mình, dùng sức mình để tiến”. Ngước đôi mắt đen láy, Ngọc nhỏ nhẹ kể. Không chỉ tôi, mà tất thảy những ai đã từng tiếp xúc với Ngọc hoặc đọc những bài văn Ngọc viết đều tin rằng, cô bé có trái tim nhân ái này cũng có thừa nghị lực để sống vững vàng, sống đẹp và sống có ích.

 

  Lê Thanh Thúy

Bài văn được viết ngày 6/9/2006 và nhận điểm 9 với lời phê: “Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công”.

Dưới đây là nội dung bài viết.

Bản chất của thành công

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8/3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ, cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hy vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một - người – cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hy sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.


Bình luận
Xem thêm bình luận
Ý kiến của bạn