Đây là một dạng bệnh chàm khá phổ biến, đặc biệt là ở trẻ em, nhưng cũng có thể gặp ở người lớn. Chàm tai không lây nhiễm từ người sang người, nhưng có thể gây ra nhiều khó chịu và ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của người bệnh.
1.Nguyên nhân dẫn đến căn bệnh chàm tai
Có nhiều yếu tố được cho là góp phần vào sự phát triển của bệnh chàm tai, mặc dù nguyên nhân chính xác vẫn chưa được xác định hoàn toàn. Dưới đây là một số nguyên nhân và yếu tố nguy cơ phổ biến:
- Do di truyền: Tiền sử gia đình mắc các bệnh dị ứng như chàm (viêm da cơ địa), hen suyễn, viêm mũi dị ứng làm tăng nguy cơ mắc chàm tai. Điều này cho thấy vai trò của gen trong việc hình thành bệnh. Nếu cha mẹ hoặc anh chị em ruột bị chàm, khả năng bạn mắc bệnh cũng cao hơn.

Khi mắc chàm tai sẽ có các biểu hiện như đỏ, ngứa, khô da và bong tróc ở vành tai
- Do cơ địa dị ứng: Những người có cơ địa dễ bị dị ứng, mẫn cảm với các tác nhân từ môi trường như bụi bẩn, phấn hoa, lông động vật, nấm mốc, thức ăn (sữa, trứng, hải sản, đậu nành…) có xu hướng dễ bị chàm tai hơn. Hệ thống miễn dịch của những người này phản ứng quá mức với các chất gây dị ứng, dẫn đến viêm da và các triệu chứng của chàm.
- Do kích ứng: Tiếp xúc với các chất kích ứng cũng có thể gây ra hoặc làm trầm trọng thêm tình trạng chàm tai. Các chất này bao gồm:
- Hóa chất, kim loại: Xà phòng, chất tẩy rửa, nước hoa, mỹ phẩm, thuốc nhuộm tóc… có thể gây kích ứng da, đặc biệt là vùng da nhạy cảm ở tai. Một số người bị dị ứng với kim loại như niken có trong đồ trang sức, khuyên tai, gây ra viêm da tiếp xúc ở tai.
- Môi trường: Thời tiết khô hanh, nhiệt độ quá nóng hoặc quá lạnh, độ ẩm thấp cũng có thể làm khô da và kích thích chàm tai.
- Nhiễm trùng: Nhiễm trùng da do vi khuẩn hoặc nấm ở tai, đặc biệt là nhiễm trùng ống tai ngoài, có thể dẫn đến chàm tai hoặc làm cho tình trạng chàm trở nên nghiêm trọng hơn.
- Căng thẳng: Căng thẳng, lo âu kéo dài có thể ảnh hưởng đến hệ thống miễn dịch và làm trầm trọng thêm các triệu chứng của chàm tai.
Các yếu tố khác: Một số yếu tố khác cũng có thể liên quan đến chàm tai như rối loạn chức năng chuyển hóa, mủ tích tụ trong tai, hoặc các bệnh lý da liễu khác.
2.Triệu chứng của bệnh chàm tai
Triệu chứng của bệnh chàm tai có thể khác nhau tùy từng người và giai đoạn bệnh, nhưng nhìn chung bao gồm các biểu hiện sau:
- Ngứa: Đây là triệu chứng phổ biến và gây khó chịu nhất. Cảm giác ngứa có thể âm ỉ hoặc dữ dội, khiến người bệnh thường xuyên muốn gãi, đặc biệt là ở ống tai ngoài, vành tai và vùng da xung quanh. Việc gãi có thể làm tổn thương da, tạo điều kiện cho vi khuẩn xâm nhập và gây nhiễm trùng.
- Đỏ da và sưng tấy: Vùng da bị chàm thường có màu đỏ hoặc hồng nhạt, đôi khi kèm theo sưng nhẹ. Mức độ đỏ và sưng tùy thuộc vào mức độ viêm.
- Khô da và bong tróc: Da ở vùng tai bị chàm thường bị khô ráp, bong tróc thành từng mảng vảy nhỏ màu trắng hoặc xám. Tình trạng này đặc biệt rõ rệt khi bệnh chuyển sang giai đoạn mãn tính.
- Mụn nước (trong một số trường hợp): Ở giai đoạn cấp tính, có thể xuất hiện các mụn nước nhỏ li ti chứa dịch trong. Khi mụn nước vỡ ra, dịch chảy ra có thể gây ngứa rát và tạo thành các vết trợt.
- Chảy dịch (trong trường hợp nhiễm trùng): Nếu vùng da bị chàm bị nhiễm trùng, có thể xuất hiện dịch vàng hoặc xanh chảy ra từ tai, kèm theo mùi hôi. Đây là dấu hiệu cần được thăm khám và điều trị kịp thời để tránh biến chứng.
- Da dày lên và sần sùi (trong giai đoạn mãn tính): Khi bệnh kéo dài, da ở vùng tai có thể trở nên dày hơn, sần sùi và thâm nhiễm.
Vị trí xuất hiện: Các triệu chứng có thể xuất hiện ở một hoặc nhiều vị trí sau:
Vành tai: Đây là vị trí thường gặp nhất, với các biểu hiện như đỏ, ngứa, khô da và bong tróc.
Ống tai ngoài: Chàm ở ống tai ngoài có thể gây ngứa, khó chịu, đôi khi kèm theo cảm giác đầy tai hoặc nghe kém.
Vùng da xung quanh tai: Các triệu chứng cũng có thể lan ra vùng da xung quanh tai, như vùng da sau tai, má hoặc thái dương.
3.Lời khuyên thầy thuốc
Ngoài việc dùng thuốc theo chỉ định của bác sĩ người bệnh cần chú ý chăm sóc tại nhà, cụ thể,
- Vệ sinh tai: Rửa tai nhẹ nhàng bằng nước ấm mỗi ngày, tránh chà xát mạnh có thể làm tình trạng viêm nặng hơn. Không nên dùng tăm bông ngoáy sâu vào ống tai, chỉ nên vệ sinh vành tai ngoài.
- Dưỡng ẩm: Sử dụng kem dưỡng ẩm dịu nhẹ, không chứa hương liệu, chất tạo màu hoặc các chất kích ứng khác để giữ ẩm cho da, giảm khô và ngứa. Nên thoa kem dưỡng ẩm ngay sau khi tắm hoặc rửa mặt khi da còn ẩm.
- Tránh các tác nhân kích thích: Hạn chế tiếp xúc với các chất gây kích ứng như xà phòng có chất tẩy rửa mạnh, hóa chất, khói bụi, lông động vật. Tránh gãi tai vì có thể làm tổn thương da và tạo điều kiện cho vi khuẩn xâm nhập.
- Chườm mát: Chườm mát bằng khăn ẩm có thể giúp giảm ngứa và sưng tấy.
Tóm lại: chàm tai là vấn đề hay gặp, mục tiêu của việc điều trị chàm tai là kiểm soát các triệu chứng, giảm thiểu các đợt bùng phát và cải thiện chất lượng cuộc sống cho người bệnh. Việc tuân thủ theo phác đồ điều trị của bác sĩ và chăm sóc da đúng cách sẽ giúp người bệnh sống chung hòa bình với bệnh chàm.
