Bởi ở đây, nếu để đi tới các con phố khác nhau, tôi và bạn, không đi bộ, không lái xe như thông thường, mà lại sử dụng hệ thống thang máy lên xuống ngược xuôi... Và bạn ngớ ra rằng, ở đây, các con phố hóa ra được chồng tầng lên nhau...
Ở thành phố này, tôi và bạn, sẽ chứng kiến cảnh những đoàn tàu cao tốc chạy ngược nhau ngay trên đầu, tấp nập qua lại trên các tầng làn đường cao thấp, xuyên qua các tòa nhà cao tầng như trong những bộ phim viễn tưởng tương lai.
Cả thành phố, người người, nhà nhà nhấp nhô...
Ở thành phố này, con người, giống như những chú dê núi, hết trèo lên những ngôi nhà cao tít ở trên đỉnh núi rồi lại thả bộ đi xuống những ngôi nhà dưới chân núi. Cứ thế, cả thành phố, người người, nhà nhà nhấp nhấp nhô nhô...
Ở thành phố này, mỗi ngày, con người sử dụng đến hàng nghìn, hàng trăm nghìn que xiên thức ăn mỗi ngày. Họ xiên mọi loại thức ăn có thể vào những chiếc que xiên hoặc nướng lên hoặc nhúng chúng vào bát dầu đỏ trộn đẫm ớt, hạt tê thật lâu rồi vớt lên ăn với cơm, cháo vào bữa trưa, bữa tối, bữa xế và bữa ăn chơi... Đầy rẫy những con phố ẩm thực dài ngoẵng, thấm đẫm mùi vị ẩm thực nồng nồng, tê cay của vùng Tứ Xuyên, bán đủ vô số loại ẩm thực vô thiên lủng mà có lẽ chỉ đi dọc hết phố, ngửi mùi đồ ăn là bạn và tôi đã cảm thấy no kễnh bụng mất rồi...
Đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố này, tôi và bạn, sẽ tưởng mình nhìn thấy hòn đảo trong phim King Kong nổi tiếng của điện ảnh Mỹ, khi các tòa nhà cao tầng chót vót với đủ hình dạng kỳ quái khác nhau: tòa nhà “áo giáp” đủ hình khối, tòa nhà con thuyền lơ lửng trên không đang được xây dựng dở, cáp treo xe buýt trên không xuyên qua sông Trường Giang dài bất tận... mờ mờ ảo ảo chẳng rõ hình, ẩn hiện bất ngờ trong lớp sương mù đặc quoánh vào mùa đông. Ở đây, để chụp được hết một tòa nhà cao tầng, bạn phải nằm ngửa hẳn ra đất, xoay chiếc máy ảnh đủ tư thế và rồi thì, vẫn bất lực trước cảnh “được chân tháp mất nóc nhà hoặc ngược lại”... Bạn đừng hy vọng có những bức hình thật đẹp ở đây nếu chỉ chụp bằng chiếc điện thoại, kể cả đời mới nhất, tân tiến nhất, của bạn đi chăng nữa. Các góc phố quá rộng, các tòa nhà quá cao, trong khi bạn và tôi, quá đỗi bé nhỏ so với chúng... Đôi mắt của loài người, vẫn là chiếc máy ảnh hoàn hảo nhất.
Trùng Khánh hối hả, ngược xuôi những con đường lên dốc cao vót, hay đổ dốc đến nỗi phải vừa đi vừa phanh bàn chân lại... Tôi và bạn, chỉ quay cuồng với thành phố này trong vòng 1-2 ngày thôi, cũng đã đủ mệt nhoài... Vậy hãy dừng chân, ngồi nghỉ lại trên những chiếc ghế gỗ nhỏ xinh được đặt dưới hàng cây ngân hạnh vẫn trổ vàng rực rỡ, cho dù đã sang quá nửa mùa đông, cho dù những hàng ngân hạnh ở những nơi khác đã rụng sạch và úa màu...
Trùng Khánh - quả thật là một nơi kỳ dị trên thế gian kỳ thú này... Nhất định, tôi và bạn trở lại nơi đây thêm một lần và nhiều lần nữa...