Tình yêu đẹp ngay cả khi không còn bên nhau

07-05-2015 20:00 | Giới tính
google news

Chúng tôi quen nhau được bốn năm. Ngày đó, tôi là sinh viên ngân hàng, anh là kỹ sư cơ khí. Anh là mối tình đầu của tôi.

Tình yêu của chúng tôi trong sáng và đẹp. Hai con người yêu thương nhau hết lòng. Tôi từ đứa tiểu thư chỉ biết học, có phần ích kỷ mà thành một con người khác hẳn. Tôi tập tành nấu ăn, yêu gia đình hơn, biết hy sinh hơn. Anh từ một người có phần lười biếng hay ngủ, thậm chí có thể khỏi ăn... trở thành một người hay lam hay làm, biết chăm sóc bản thân. Điện nhà tôi cháy bóng, anh sửa. Máy tính hỏng, tôi vác qua cho anh. Anh ốm không đi học được, tôi chép bài giùm (anh học cao học). Anh bận không đón mẹ vào thăm, tôi đi rước giùm… Tình yêu là sự sẻ chia từng ngày, để hai đứa cùng tiến bộ và thành công hơn.

Nhớ mùa mưa Sài Gòn, hai đứa đội mưa đi tìm bánh xèo. Anh đi đâu cũng mang tôi theo, làm thành một rơ moóc đặc trưng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn cứ ôm anh thật chặt, úp trọn mặt này tấm lưng ấy. Nhớ những lần hai đứa nằm nghe một bản nhạc, kể cho nhau những chuyện mà từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ kể cho người khác.

Anh đi đâu, làm gì cũng khiến tôi lo lắng. Anh hay đi làm xa, tôi ở nhà đếm ngày đếm tháng. Mỗi lần thấy anh trở về bình an là tôi hạnh phúc rồi, không cần gì hơn nữa.

Tình yêu cứ lớn dần. Anh trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của tôi. Lúc anh ngã ở sân đá banh, lòng tôi đau như cắt. Hay lúc anh uống say, tôi chạy ra vác anh về (anh chỉ nặng 60 kg). Mắt thẩm mỹ của anh thật tệ. Anh mua gì tặng tôi cũng xấu, còn bị đắt nữa. Vậy mà anh vẫn chu đáo đội nắng đội mưa mua cho tôi con gấu, chiếc áo, hay đôi tất mang cho ấm chân. Tôi nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Mọi việc tưởng là bình yên. Anh hiểu nhầm tôi khi thấy tôi ngồi quán cà phê cùng một người bạn khác giới, khi trên Facebook chat với bạn, tôi nói chán người yêu (thực ra chỉ là cảm xúc nhất thời). Rồi vòng quay công việc và học thêm khiến tôi không thể chăm sóc anh nhiều hơn. Hiểu nhầm lớn nhỏ cùng sự bồng bột nóng vội đẩy chúng tôi đi xa nhau. Cả hai khóc rất nhiều.

5 tháng sau, anh lấy vợ. Tôi đau lòng. Anh nói anh đã lỡ với người ta trong một lần say và cô ấy mang thai. Anh phải chịu trách nhiệm với cô gái. Tôi đau khổ. Tôi không trách anh, trái lại còn thêm lo lắng khi biết người anh lấy là một cô gái cùng quê, không học hành nhiều, không đi làm. Một người con gái mới quen anh một tháng đã ngủ với anh. Tôi lo khi tình yêu ấy không được tìm hiểu và vun đắp, liệu anh có hạnh phúc. Sau khi lấy vợ, nhiều lần anh khóc nhắn tin cho tôi, liên lạc với tôi, anh không hạnh phúc.

Tôi vẫn nhớ ba mẹ anh, vẫn mong một lần được gặp lại hai bác bởi trong lòng tôi đã yêu thương và kính trọng họ. Tôi có cuộc sống sung túc nhưng thiếu thốn tình cảm, khi gặp hai bác, tôi như lần đầu có cảm giác làm con. Dù chỉ là lời nhắc nhở hay hành động gắp thức ăn vào chén, hai bác cũng khiến tôi rất cảm động. Lúc tiễn hai bác về quê, tôi ở ga đã khóc, lần đầu có cảm giác tiễn biệt.

Mọi chuyện xảy ra đến nay đã được hai năm. Trong lòng tôi vẫn yêu anh nhiều. Càng yêu nhiều thì càng không dám liên lạc với anh. Tôi sợ rằng tôi sẽ là mối đe dọa đến hạnh phúc gia đình anh. Tôi sợ tôi sẽ khóc khi nghe giọng nói ấy. Tôi sợ anh và vợ anh phải chịu nỗi đau tan vỡ, đứt gánh như tôi và anh đã từng. Thỉnh thoảng anh vẫn liên lạc qua email, mạng xã hội, chia sẻ về cuộc sống của anh, về con trai anh, về những giấc mơ... Tôi lại khóc. Có thể tôi đã yêu anh quá nhiều?

Tôi vẫn lo lắng mỗi khi anh đi công tác, không biết trên đường có an toàn không, có quên gì không. Tới mùa xoài, mùa bơ - hai thứ trái cây anh thích - tôi tự hỏi có ai mua cho anh ăn không? Anh có nhớ choàng khăn hay mặc áo khi trời trở gió không? Nhưng tôi không thể đáp lại anh, không dám liên lạc với anh nữa.

Tình yêu vẫn đẹp ngay cả khi không còn bên nhau. Tôi thấy tim mình đau khi nghĩ về anh. Tôi gặp anh trong những giấc mơ, thấy anh và con trai chơi đùa, tôi thấy nụ cười đó, nụ cười mà không bao giờ hở răng vì sợ xấu. Tôi đau lòng khi nghe anh nói không hạnh phúc; anh và vợ còn nhiều điểm chưa thể thông cảm và thấu hiểu cho nhau; rằng anh nhớ bài hát “Thuyền và biển” - bài hát tình yêu của chúng tôi.

Con người, ngoài tình yêu còn trách nhiệm với gia đình và xã hội. Không thể vì sự ích kỷ của người lớn mà để con trẻ bơ vơ và thiếu thốn. Tôi là một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế, trong sự thiếu thốn tình cảm. Tôi hiểu cảm giác đó nên càng không dám làm gì có thể tổn thương đến gia đình anh.

Giờ thì anh là thuyền còn tôi là biển. Biển ồn ào và cũng bình yên. Biển lặng lẽ và bao dung. Dù anh có làm gì thì tôi sẽ luôn tha thứ, bỏ qua tất cả. Thuyền có đi đâu về đâu, sẽ mãi trong lòng biển mà thôi. Tình yêu còn mãi.

 


Ý kiến của bạn