Tình người ấm áp

06-02-2012 13:10 | Tin nóng y tế
google news

Với Trại phong Bến Sắn, huyện Tân Uyên, Bình Dương, tôi đã nhiều lần đi ngang qua nhưng chưa một lần ghé vào.

Với Trại phong Bến Sắn, huyện Tân Uyên, Bình Dương, tôi đã nhiều lần đi ngang qua nhưng chưa một lần ghé vào. Nhưng có dịp đến, rồi một ngày ở đây mới thấy được tình người nồng đượm mà ở đâu cũng cần. Với những người bất hạnh, càng cần thiết hơn nữa...

Lý lẽ riêng của con tim

Gần trưa, trại phong khá im ắng, tĩnh mịch. Mà có lẽ buổi nào cũng im ắng, tĩnh mịch như thế này. Những cây cổ thụ tỏa bóng râm che mát từng khoảng sân rộng. Như nhiều người, tôi... sợ đến bệnh viện, sợ gặp... bác sĩ, nhưng ở đây, tôi lại có cảm giác những người mặc áo blouse trắng kia thật dễ gần. Cảm giác như đây không phải một bệnh viện mà người bệnh, bác sĩ, điều dưỡng như người thân cùng chung sống trong một ngôi nhà. Họ biết sống và chia sẻ nhiều nỗi niềm cùng nhau.

Được Giám đốc Khu Điều trị phong Bến Sắn là ThS. Phan Hồng Hải đồng ý “cứ tìm hiểu và thích viết gì thì viết nhé...” chúng tôi vượt qua sự ngỡ ngàng ban đầu. Ông giới thiệu chúng tôi đến gặp BS. Lê Văn Trước, nguyên Giám đốc Khu Điều trị phong này và “sau 35 năm công tác lại tình nguyện tiếp tục phục vụ bởi ở đây luôn thiếu người làm”.
 
Thế mới biết, ngoài công việc chuyên môn, cuộc sống thì những ai làm việc ở đây phải có tấm lòng biết yêu thương, cảm thông với bệnh nhân phong, bệnh mà một thời từng được coi là “nan y”, không thể chữa khỏi! Gia đình ở TP.HCM nhưng nhiều bác sĩ ở đây, như BS.Trước, BS. Hải vẫn đều đặn đi về giữa thành phố và Tân Uyên, Bình Dương để làm việc, để giúp bệnh nhân phong vơi đi nỗi đau, vơi đi nghiệt ngã của bệnh tật.
 BS. Trước hỏi thăm tận tình bệnh nhân.

Anh Nguyễn Đắc Thắng, bác sĩ ở Khoa Khám bệnh cho biết, ở đây có tất cả 11 khoa, thực hiện công tác khám, chữa bệnh, bao trùm đa hóa trị liệu 100% và chăm sóc phục hồi chức năng chống tàn tật do bệnh phong... đúng quy định. Một khoa mới là cấp cứu - hồi sức đi vào hoạt động từ tháng 3/2009 nhưng do thiếu nhân sự nên các bác sĩ trưởng khoa phải kiêm nhiệm nhiều việc. Lãnh đạo đơn vị cũng quan tâm đến việc đào tạo, bồi dưỡng nghiệp vụ cho đội ngũ cán bộ viên chức để chuẩn hóa hoạt động…

Chứng kiến cảnh sinh hoạt của bệnh nhân phong với những đoạn chi co quắp, cụt ngủn mới thấy yêu quý tấm lòng của những người làm việc ở đây thật nhiều. Ở hành lang, đa phần họ phải ngồi xe lăn, mọi sinh hoạt luôn cần người khác giúp đỡ, phục vụ. Trong phòng bệnh nặng càng... buồn hơn nữa. Những cụ bà ngồi nhìn xa xăm như bất động. Để ngồi vững, cụ Nguyễn Thị Rác, 83 tuổi phải cột đai nơi thắt lưng. Có cụ bị bệnh nặng nhất đang phải truyền dịch, nằm yên một chỗ và không còn nói năng gì được.
 
Sợ, ngại ngần là cảm giác của ai mới đến đây lần đầu nhưng với nhân viên điều trị ở khu dưỡng lão này thì công việc của họ đã quá quen thuộc. Họ thao tác thành thạo và không gì ngoài tình người, ngoài sự gắn bó và chia sẻ với nỗi đau của người bệnh để giúp họ làm được những việc đáng trân trọng như thế. Phải có riêng một cách nghĩ, cách làm mới thì những bác sĩ, điều dưỡng... mới “níu kéo” với nơi này được. Có lẽ như thế thật, bởi nói như BS. Thắng thì: “Tôi cũng chỉ tính công tác vài năm thôi nhưng đến nay đã hơn 25 năm gắn bó với bệnh nhân rồi đó”...

Sưởi ấm tình người

Buổi chiều, chúng tôi được BS. Trước đưa đi thăm “làng phong” để biết rõ hơn về cuộc sống của những hộ ở đây. Tưởng là gần khu điều trị thôi nhưng không ngờ đi xa cả một quãng đường, băng qua vườn cây dầu, tràm hoa vàng xanh tốt. Nhà đầu tiên chúng tôi ghé thăm là nhà bà Ngô Thị Loan, sinh năm 1950. Ông bà đến đây điều trị từ trước năm 1975. Bà Loan trông bình thường, không có biểu hiện gì của bệnh phong bởi chưa bị di chứng. Chồng bà mất năm 2009 và nay, bà sống với con cháu trong ngôi nhà nhỏ dành riêng cho những hộ trại viên ở đây.

Đi quanh “làng phong”, tôi ngỡ ngàng khi nhà nào cũng thấy gắn anten K để xem truyền hình. Thanh bình là cảm giác khi đến đây dù rằng cuộc sống họ còn khó khăn, vất vả. Và rồi, khi chia tay những bác sĩ, chia tay những bệnh nhân phong, chợt thấy mọi sự bon chen ở đời này là vô nghĩa...

Bài và ảnh:Quỳnh Như - Thanh Lê


Ý kiến của bạn