Ðồng hồ
Trơ mặt
đều đều kêu nhạt tanh
tích
tắc.
Ngậm miệng
từ từ nuốt đứt những trăm năm.
Phạm Ðình Ân
Tích tắc thời gian
Trong tích tắc thời gian giấc mơ vỗ cánh
Bàn tay mẹ lướt qua chiếc gương bụi phủ mờ
Con tuổi trẻ hay con là bóng mẹ
Hai mươi năm như một chớp mắt buồn
Trên mái nhà thấm thía giọt mưa xuân
Ngày ngả gió hoa đào môi thắm
Mùa xanh lên niềm vui thì lắng xuống
Ồn ào chi một sớm quá trong lành
Con lạc mẹ đã là bao nhiêu năm
Mỗi thiếu thốn dài 365 ngày sống
Ôi hoa đào rơm rạ bờ đê
Ôi khói bếp của tháng ngày cay mắt
Con vong thân của thời internet
Nhấp chuột vào giấc mơ gặp nỗi nhớ quê nhà...
Bình Nguyên Trang
Ði tìm lời ru
Lẽ nào lại hát ru con
bằng những lời cũ kỹ
về vầng trăng triệu tuổi vẫn còn non
còn như chưa biết vuông, tròn?
Dòng sông triệu tuổi
ừ thì...
vẫn còn bến bãi
vẫn còn phù sa
nhưng mà đã biết nông sâu
đã ra tới biển từ lâu
cánh buồm.
Từ lâu
đá đã hóa mềm
chỉ còn trơ lại nỗi buồn
nghìn năm.
Hát lời gì để ru con?
mây đã xưa
gió cũng xưa mất rồi
chỉ mình con mới sinh thôi.
Tuyết Nga
Thơ tình năm ngựa
Quà tặng An - Bình
Tìm đâu ra cỏ bồ đề
Thơ làm lộc biếc gửi về cho em
Tối ngày bầu rượu nắm nem
Làm sao quên được lời quen dặn dò
Dựng bờm, tung vó... tự do
Mãi còn nặng nghĩa chuyến đò sang sông
Phải rằng: gái đã có công
Dặm ngàn kỵ sỹ - cũng không lạc đường...
Ðàm Khánh Phương
Nỗi mình, nỗi bạn
Mưa xuân lất phất lang thang phố
tìm gặp người quen luống chuyện dài
vại bia quán vắng trào bọt nhớ
nỗi mình nỗi bạn, nỗi ai ai...
Nguyễn Thanh Kim
Bông hoa tím
Bông hoa tím vương trên tóc em
Kịp giấu mối tình thầm kín
Yêu tha thiết như bờ cát mịn
Suốt đời chờ thủy triều lên
Bông hoa tím nở trong đời em
Lắng đọng mối tình sâu nặng
Ðã qua bao mùa mưa nắng
Vẫn màu tím biếc thủy chung
Cánh hoa tím rơi trên áo em
Áo em hóa thành rừng hoa tím
Dù em ở đâu, chân trời hay góc biển
Anh vẫn có thể tìm!
Nhớ màu hoa tím áo em!
Ngô Toàn Ðịnh
Chân trời
Viết chữ Nhân lên nền trời
Bầy chim trách người trườn mặt đất
Chân trời là điều có thật
Chân trời trên cánh bay...
Vân Long
Tượng Phật ở chùa Dâu
Tượng đẹp như cô gái quê
Vạt nâu áo vải bay về phía ai
Vành khăn nghiêng xuống bờ vai
Môi hồng chúm chím nụ cười trang nghiêm
Ngôi chùa nằm giữa đồng chiêm
Sáng bừng vẻ đẹp rất duyên, rất đời
Tượng thiêng mà thắm tình người
Ôi, cô gái nhỏ tự thời xa xăm...
Dáng ai thanh thản, chuyên cần
Người thon, dáng ngọc, sâu đằm niềm vui
Bàn tay ai tạc nên Người
Với tình yêu tự bao đời sáng trong
Tươi non, giản dị, nâu sồng
Mà nghiêm trang đứng thong dong đợi chờ
Tôi như người của ngàn xưa
Ði xuyên cõi Việt, bây giờ gặp em...
Phan Thị Thanh Nhàn
Góc mùa xuân
Nơi đi về. Những giấc mơ,
Ðể cho em nhớ. Em chờ đợi anh.
Ðể cho sương sớm long lanh,
Con đò nghiêng sóng. Tròng trành bàn chân.
Ðể cho em. Ðỡ tần ngần,
Tìm về bến cũ. Một lần đong đưa.
Ðể cho mẹ. Thoáng ngày xưa,
Ngóng con hôm sớm. Giao thừa sang canh.
Ðể cho em ngọn gió lành,
Ðón hờ góc khuất hóa thành mùa xuân...
Lê Huy Quang