Trong Hội nghị đỉnh cao BNI Việt Nam 2017 được tổ chức vào trung tuần tháng 7, bác sĩ Bùi Tuyết Mai được hơn 2.600 thành viên bình chọn trở thành Á quân của Top Face BNI Việt Nam 2017.
Chị đã trở thành người truyền lửa sống cho nhiều bạn trẻ khi vượt qua căn bệnh ác tính, tiếp tục sống hạnh phúc và đam mê. Chị đã chia sẻ với bạn đọc câu chuyện kỳ lạ của mình.
Top Face BNI - điều bất ngờ
Tôi đến với cộng đồng BNI (Cộng đồng kết nối mạng lưới doanh nhân toàn cầu) ngoài động cơ luôn muốn học hỏi cái mới, còn là thôi thúc muốn chia sẻ những cơ hội kinh doanh và tâm nguyện phục vụ cộng đồng ngày một tốt hơn. BNI cho mỗi thành viên kiến thức, sự kết nối chặt chẽ, cơ hội kinh doanh rộng mở và sự phát triển thật sự chắc chắn. Tôi nghĩ, BNI đem lại cho mình nhiều điều ý nghĩa như thế, thì với tư cách là một thành viên trong tổ chức, bản thân tôi cũng phải nỗ lực phấn đấu vượt mình trong mỗi dịp gặp gỡ trong BNI Amazing Chapter.
Vào mỗi cuộc họp mặt sáng thứ ba hàng tuần trong Chapter, tôi luôn chuẩn bị để có phần giới thiệu về mình và dịch vụ của mình hiệu quả nhất. Và trong lúc các thành viên khác giới thiệu, thì trí não tôi cũng hoạt động ở mức tối đa, kết nối các thông tin với nhau, xem mình và doanh nghiệp mình có thể sử dụng dịch vụ gì của bạn và mình có thể tư vấn, giúp đỡ những thành viên nào để họ cải thiện được sức khỏe và vẻ đẹp. Mục tiêu của tôi là, trong bất kỳ cuộc họp mặt nào, tôi cũng phải tạo ra ít nhất 5 cơ hội kinh doanh cho các thành viên khác, đúng với tiêu chí “cho là nhận” của BNI.
Bác sĩ Đông y Tuyết Mai.
Tôi nghĩ, sự tích cực của tôi góp phần truyền khí thế cho các thành viên khác. Như một chất kích thích khiến ai nấy tỉnh táo hơn, nhìn rõ hơn những cơ hội và mục tiêu phía trước để tự dỡ bỏ những rào cản và sự trì trệ trong chính mình, khao khát thành công và dũng cảm đưa tay tóm lấy mục tiêu của mình, vươn lên không ngừng trong sự nghiệp kinh doanh.
Có thể vì sự tích cực hoạt động của tôi trong những buổi gặp mặt đã tác động sâu sắc đến tình cảm của các thành viên khác, nên họ đã nhất trí bầu tôi đại diện cho Amazing Chapter tham dự Cuộc thi Top Face BNI 2017 - gương mặt truyền lửa của BNI.
Kết quả thật bất ngờ, tôi được chọn là Á quân thứ Nhất Top Face BNI 2017 - gương mặt truyền lửa điển hình. Tôi vô cùng tự hào, không chỉ vì danh hiệu, mà vì những gì mình đã vượt qua, đã học được, trải nghiệm được. Cuộc sống thật kỳ diệu biết bao. Nhớ lại những ngày cùng khổ phải đi chạy xe ôm, bị stress nặng tới mức phát phì, xấu xí và bị mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt thương hại hoặc khinh khi, so với bây giờ khi tôi đứng trên sân khấu huy hoàng, được tôn vinh như một nữ hoàng, tôi thấy mình đã sống đúng như một giấc mơ, có cả đắng cay cùng cực và vị ngọt ngào của hạnh phúc, của vinh quang. Một cuộc đời thăng trầm thật xứng đáng để trải nghiệm, với nhiều cung bậc nhất có thể.
Tôi vô cùng tâm đắc triết lý sống và kinh doanh của doanh nhân nổi tiếng Steve Jobs, đó là hãy luôn đói khát đam mê và hành động mạnh mẽ để thành công, để trải nghiệm những cung bậc sống đầy xúc cảm, đầy ý nghĩa.
Bệnh tật chỉ là thử thách
Cuối năm 2016, cảm thấy có những bất ổn về sức khỏe, tôi đi khám sức khỏe tổng quát, nhưng những thông tin từ các xét nghiệm không có gì mới ngoài chứng cường giáp mà tôi đã mắc từ rất lâu. Tôi yêu cầu tầm soát ung thư, và kết quả khiến tôi tối tăm mặt mũi: Tôi có tế bào ác tính!
Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi tự chất vấn với hàng trăm câu hỏi. Lý do nào khiến tế bào ác tính có thể phát sinh? Ngoài những đau khổ về cả thể chất và tinh thần mà tôi từng trải qua thời đó, thì còn có thể là những điều gì nữa?
Tôi nhớ lại thời tôi còn thơ bé ở xóm lao động Hà Lầm (Quảng Ninh), tôi hay phải vác rá đi vay gạo hàng xóm thổi cơm cho bố mẹ và các em ăn. Tôi muốn kiếm tiền trợ giúp bố mẹ nuôi em nên đã xuống hầm mỏ đội than. Đội than mỗi ngày được 5 đồng tiền công, đong được gạo trả nợ nên tôi ham lắm. Bé con loắt choắt vẫn hăng hái xuống hầm đội thúng than. Lần đầu tiên nhờ người ta đặt thúng than lên đầu, tôi loạng choạng ngã. Sau rồi cũng quen, nhưng tôi đã hít bao nhiêu khí mê-tan vào phổi mà không hề ý thức sự độc hại của nó. Đội than toát mồ hôi, khát nước, tôi cùng những người làm thuê lại vục mặt xuống vũng nước cửa hầm lò uống. Đáy vũng lắng cặn hóa chất vàng khè, chỉ nhúng mũi hơi sâu một chút là vẩn đục lên. Vậy mà chúng tôi không hay biết gì, cứ uống nước đó khi khát. Phải chăng tôi đã nhiễm độc nặng từ hồi đó, tích tụ lại tới tuổi trung niên, khi cơ thể đối mặt với những xáo trộn tuổi tiền mãn kinh, thì chất độc mới phát tác tạo điều kiện cho tế bào ác tính nảy sinh?
Những câu hỏi quay cuồng chỉ khiến tôi suy sụp, chẳng giúp ích được gì. Vả lại, tôi cần nói với chồng con tôi ra sao về tai họa này? Sau hai ngày, tôi bình tĩnh lại với suy nghĩ, cuộc đời ai rồi cũng tới lúc phải kết thúc, sớm hay muộn mà thôi. Không ai có thể biết trước những điều bất ngờ, vậy thì, nếu còn sống ngày nào, hãy sống hạnh phúc hết mình ngày đó.
Tôi nói với chị Mạnh, người giúp việc thân tín của gia đình tôi kể từ khi tôi sinh cháu Đức Anh, con trai thứ hai, về việc mình bị căn bệnh ác tính. Chị cũng chấn động, nhưng đã tìm cách nói cho con trai tôi biết. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng Đức Anh đã ý thức được sự nguy hiểm của căn bệnh. Con khóc ầm lên và gọi điện ngay cho bố:
- Bố ơi, mẹ con bị ung thư. Bố làm gì đi chứ!?
Chồng tôi lặng đi, rồi anh trấn an con:
- Con yên tâm, đừng khóc, bố sẽ tìm mọi cách cứu mẹ con!
Nói vậy, nhưng rồi anh cũng bật khóc.
Không hiểu sao, chính lúc ấy, tôi lại thấy lòng mình yên tĩnh lạ lùng. Nếu như tôi có phải ra đi, thì điều mà tôi chắc chắn có trong cuộc đời này, đó là tình yêu lớn lao của chồng, của con trai tôi dành cho tôi, và chồng tôi sẽ vững vàng lo cho con trưởng thành.
Tôi đã sống hết mình, tôi đã làm tốt nhất những gì có thể. Tôi không có gì phải hối tiếc nếu điều xấu nhất xảy ra. Tôi đã mãn nguyện rồi.
Chồng tôi động viên tôi đi tìm bác sĩ tốt nhất, để tư vấn cách chữa trị. Tôi chọn phương pháp phẫu thuật để ngăn ngừa những tế bào ác tính phát triển. Cuộc phẫu thuật thành công, sức khỏe tôi khá lên. Nhưng sau đó một thời gian, đi khám định kỳ, bác sĩ lại thông báo tin không vui, rằng tế bào ác tính chưa hết hoàn toàn.
Tôi nghĩ, nếu thế thì bây giờ tôi cần tận hưởng nốt những ngày còn lại. Tôi nghỉ ngơi và đi chơi thôi. Tôi đã nghỉ một số ngày, đi một số nơi, nhưng rồi cũng hết hứng thú. Chồng tôi bảo, em đừng nghĩ rằng mình mang bệnh hiểm nghèo. Em hãy nghĩ là mình khỏe mạnh, em có làm được không? Anh sẽ luôn coi em là người khỏe mạnh bình thường. Em đồng ý không?
Thật kỳ diệu, chính anh đã khiến tôi tỉnh táo lại lần nữa. Đúng, tôi không là người mang bệnh. Tôi đưa cánh tay ra trước mặt mình, bàn tay tôi đủ mười ngón với làn da hồng hào. Tôi đứng lên, đôi chân tôi khỏe mạnh và có thể đi cả ngàn bước. Tôi hít sâu, máu vẫn chảy trong huyết quản tôi.
Phải, máu vẫn chảy đi nuôi cơ thể tôi. Vậy thì tại sao tôi lại nghỉ ngơi mà không làm gì? Còn sứ mệnh của tôi nữa? Tôi đứng lên và quyết định: máu còn chảy thì còn làm việc!
Và thế là trong lúc vừa điều trị nghiêm túc, đúng phương pháp, tôi vừa quay trở về với công việc hàng ngày. Tôi lại sôi sục với bao ý tưởng, tôi lại truyền cảm hứng làm việc tích cực cho nhân viên, đối tác, bạn hữu, tôi vẫn là Mai “gấu” ngày nào. Không điều gì, kể cả căn bệnh mà toàn thế giới đầu hàng, cũng sẽ không cản được bước chân tôi, cũng sẽ không làm tôi gục ngã!
Tôi hào hứng đi Hội thảo BNI toàn quốc và tham gia sự kiện Top Face BNI, rồi giành giải Á quân và được tôn vinh. Đứng trên sân khấu, được mọi người ào đến tặng hoa chúc mừng, tôi ngất ngây trong niềm hạnh phúc. Tôi đã chiến thắng được nỗi sợ hãi mà bóng đen bệnh tật đe dọa. Hạnh phúc chính là ánh sáng xua tan mọi bóng tối, dù là đáng sợ nhất, dù là nguy hiểm nhất.