Bỏ vào om đất bán cho khách. |
Một người đàn ông dáng nhỏ đang đứng giữa quán càphê, tay trần moi từ lồng sắt ra từng con, từng nhúm lớn rắn lục xanh óng, có con bụng to vì đang có chửa! Ông giảng giải: “Con thon hơn, có sọc ở bụng là rắn lục đực, con không có sọc là rắn cái”. Hứng chí, ông cầm một con to gần bằng cổ tay đưa lên… lim dim ngoáy tai, rồi phát biểu cảm tưởng: “Nhột nhột, đã ngứa lắm, sướng hơn thợ hớt tóc ráy tai!” Nói đoạn, ông chuyển sang tôi và mấy người khách: “Không tin… ráy thử coi?!” Thiệt là hết biết! Tôi và mấy ông khách né chạy thục mạng. Có người hỏi “Không sợ rắn độc cắn à?”, ông đáp tỉnh queo: “Tui có uống thuốc trị rồi, không sao! Loại thuốc gia truyền trị độc này được chế cũng chính từ nọc rắn”.
Biết là ông “có thuốc”, thế nhưng, thấy cảnh mu bàn tay của ông bị rắn cắn chảy máu, ông quệt máu vào áo, ai thấy cũng khiếp hồn! Có người gặng hỏi, ông nói: “Cách đây mấy năm, thằng con rể của tui do không uống thuốc mà đi bắt đã bị rắn cắn chết tại chỗ, bỏ lại vợ với hai đứa con nhỏ”. Tôi hỏi: “Chú không sợ chết hay sao mà còn làm nghề này?”, ông nói gọn: “Quen rồi, giờ biết làm gì, lỡ có sao thì chịu chớ sao!” Càng thấy ớn lạnh hơn khi nghe ông nói: “Mấy đứa nhỏ trong xóm cũng đi bắt rắn lục bán cho tui. Nếu ai cần số lượng nhiều, thì cứ điện cho tui”.
Vừa bắt rắn bỏ vào om đất bán cho khách, ông vừa quảng cáo: “Hồi trước có ông tướng… gì quên tên rồi, cũng nhờ uống thuốc rắn lục mà hết viêm xoang. Còn bà cạnh nhà tui cũng dứt đau khớp kinh niên là nhờ con này”. Rút tiền mua hai “nàng xanh lè” với giá 100.000 đồng, anh Hồ Văn Hy, ở phường 4, thành phố Tuy Hoà, Phú Yên nói với tôi: “Người ta bày, rắn lục đốt thành tro rồi pha nước uống trị bệnh viêm xoang, viêm khớp… rất hiệu nghiệm(!?)”
… ngoáy tai… đã lắm!. |
Cùng tôi chứng kiến cảnh mua bán “hàng độc” tại quán càphê, anh Trần Phi Hành, ở phường 3, thành phố Tuy Hoà nói: “Đúng là như… phim kiếm hiệp! Chưa nói đến chuyện bổ dưỡng ra sao, riêng kiểu đi bán hàng độc “mọi nơi, mọi lúc” này, tôi thấy quá nhiều bất ổn! Cái kiểu xách bọ cạp, rết, rắn lục… đi bán khơi khơi, nếu lỡ có chuyện gì bất trắc, mấy “ổng, bả” túa ra đường, chui vô nhà dân… thì biết tính sao?”
Anh Hoàng Thanh Hoà, ở xã Hoà Trị, huyện Phú Hoà, tỉnh Phú Yên góp chuyện: “Cơ quan chức năng cần phải có cách quản lý “ra ngô ra khoai” chuyện này, chớ tui nhìn đã thấy hoảng, còn mấy đứa nhỏ, chị em phụ nữ yếu tim nhìn thấy nó chắc chết ngất quá! Theo tui, việc buôn động vật hoang dã có thể gây hại cho người nên tập trung lại một chỗ, bảo đảm an toàn cho mọi người, riêng việc mấy người mua mấy “đồ độc” này, họ xách tòn ten về nhà, nếu họ lơ đễnh để tụi nhỏ mở ra xem thử con gì, thì nguy hiểm quá!”
Một cán bộ chi cục Kiểm lâm tỉnh Phú Yên cho hay: “Rắn lục, bọ cạp, rết… là loài động vật hoang dã thông thường, đã có những quy định về việc khoanh nuôi, sử dụng, nhưng việc mua bán nhỏ lẻ “thoắt ẩn thoắt hiện” như thế rất khó quản lý”. Còn bác sĩ Nguyễn Hùng, giám đốc trung tâm Y tế dự phòng tỉnh Phú Yên cho biết: “Không thể phủ nhận tác dụng chữa bệnh của một số loài động vật, tuy nhiên, phải có sự hướng dẫn hoặc trực tiếp chế biến, kê toa của thầy thuốc chuyên môn, chứ không thể đùa giỡn với sức khoẻ, tính mạng của người dân. Đó là chưa kể một số côn trùng, động vật có thể lây lan một số bệnh cho người và gia súc; những loài có thể tấn công, gây độc cho người thì phải hết sức cẩn thận trong khoanh nuôi, di chuyển, mua bán”.