Điều trị ung thư phổi bằng các thuốc ức chế điểm kiểm soát
Một phần quan trọng trong cơ chế chống lại ung thư của hệ thống miễn dịch là khả năng phân biệt giữa các tế bào bình thường trong cơ thể và những tế bào ung thư. Điều này cho phép hệ thống miễn dịch tấn công các tế bào ung thư mà không làm ảnh hưởng đến các tế bào bình thường.
Để làm được điều này, các tế bào lympho T trong hệ thống miễn dịch cần có các protein được gọi là "điểm kiểm soát". PD-1 là một loại protein như vậy. Protein PD-1 nằm trên tế bào lympho T và hoạt động như một loại "công tắc kiểm soát" khi được gắn kết với PD-L1 (một protein xuyên màng khác có trên các tế bào bình thường).
Khi PD-1 liên kết với PD-L1 về cơ bản, tế bào lympho T sẽ nhận định rằng không có mối nguy hại. Chính từ lý do này, một số tế bào ung thư đột biến cũng có số lượng lớn PD-L1, giúp chúng tránh được cuộc tấn công miễn dịch.
Các kháng thể đơn dòng nhắm đến đích PD-1 hoặc PD-L1 có thể ngăn chặn sự gắn kết này và tăng cường phản ứng miễn dịch đối với các tế bào ung thư. Những loại thuốc này đã cho thấy rất nhiều hứa hẹn trong điều trị một số loại ung thư nhất định.
Các thuốc ức chế PD-1 được biết đến bao gồm: Pembrolizumab, nivolumab sử dụng trong điều trị ung thư da ác tính, ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC), ung thư thận, ung thư bàng quang, ung thư vùng đầu và cổ, và u lympho Hodgkin.
Các thuốc ức chế PD-L1 được biết đến bao gồm: Atezolizumab, avelumab, durvalumab sử dụng trong điều trị ung thư bàng quang, ung thư phổi không phải là tế bào nhỏ và ung thư tế bào Merkel.
Tuy nhiên, các thuốc ức chế điểm kiểm soát này cũng có thể tác động tới các cơ quan khác trong cơ thể, và gây nên nhiều tác dụng phụ đáng lo ngại. Chẳng hạn như thể nhẹ là: Mệt mỏi, buồn nôn, phát ban và ngứa, hoặc nặng hơn là các vấn đề trên phổi, gan, thận và nhiều cơ quan khác.
Phối hợp thuốc với xạ trị, tăng thời gian sống cho người bệnh
Nghiên cứu được tiến hành trên 164 bệnh nhân ung thư phổi di căn, hầu hết đều bị ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC). Ung thư phổi không tế bào nhỏ là loại ung thư phổi phổ biến nhất, chiếm khoảng 80-85% các trường hợp. Nó thường phát triển và lây lan chậm hơn so với ung thư phổi tế bào nhỏ (SCLC).
Tất cả 164 bệnh nhân này đều được dùng thuốc ức chế điểm kiểm soát tại bệnh viện đa khoa Massachusetts. Trong đó, 73 bệnh nhân được xạ trị ngực và 91 bệnh nhân không xạ trị.
Các tác giả nhận thấy, so với nhóm chỉ dùng thuốc (không xạ trị), nhóm dùng thuốc kết hợp với xạ trị không làm gia tăng tác dụng phụ mà còn làm tăng thời gian sống của bệnh nhân lên trung bình 12,1 tháng.
Dữ liệu của nghiên cứu này đã tạo ra giả thuyết mới, và các nghiên cứu tiền cứu ở các giai đoạn di căn và chưa di căn sẽ giúp xác định thời gian tối ưu của xạ trị kết hợp với liệu pháp miễn dịch, cũng như theo dõi các độc tính tiềm ẩn.