Mình viết một số status, bị các bạn sinh viên chê là khắt khe và xét nét quá.
Có lần mình viết về chuyện nhân viên y tế cười đùa trong khi bắt lươn lúc bệnh viện bị ngập nước. Một chị đồng nghiệp ở bệnh viện sản nói mình khắt khe, có thế mà cũng phê phán, nước ngập thì phải xắn quần mà tát nước. Có đồng chí trong Sài Gòn nói là tào lao, có một phút vui đùa của nhân viên mà cũng để ý. Có trách là trách cái đám người gây ra lũ lụt kia kìa. Không biết là chị đã dũng cảm gửi đơn thư hay tâm nguyện lên chính quyền thành phố chưa? Có bạn còn nói: Cứ bác sĩ thì phải nghiêm túc à. Vui đùa thoải mái một lúc cũng có sao. Tôi thì tôi cứ nghĩ bạn đã quá dễ dãi. Vui đùa thì không sao, nhưng nên ở ngoài giờ hành chính, trong giờ nghỉ hoặc lúc đã ra khỏi bệnh viện thì vẫn hơn.
Ở một bệnh viện - nơi mà thầy tôi làm giám đốc, thầy đã phạt nhiều lần và rất nặng vì nhân viên trong giờ trực mà không có ở bục tiếp đón hoặc mặc áo blouse để ra ngoài đường đi chơi, đi mua sắm. Hoặc có một số bệnh viện tư phạt rất nặng nếu nhân viên trong giờ làm việc mà cầm điện thoại online. Bản thân tôi vừa là thầy giáo, vừa là thầy thuốc mà nhiều lúc giao tiếp vẫn tự cảm thấy có lỗi do chưa sửa được thói xấu là nóng tính. Thầy của tôi lúc nào cũng yêu cầu cao đối với nhân viên, lần nào họp bộ môn cũng nhắc nhở: Vừa là thầy giáo, vừa là thầy thuốc thì lúc nào cũng phải tự tu dưỡng bản thân, từ chuyện giao tiếp ứng xử cho tới chuyện chuyên môn và giữ gìn hình ảnh của mình. Có lần mấy thầy giáo trẻ vừa làm thủ thuật xong, đi dép lê đến họp bộ môn, bị thầy nhắc nhở ngay. Có thể có người cho là thầy khó tính nhưng tôi thấy đó lại là hợp lý.
Đội ngũ thầy thuốc rất cần sự sẻ chia của cộng đồng. Ảnh: TM
Chuyện này thì ai cũng biết: là hiện nay, ngành y có lẽ là ngành nghề bị soi mói nhiều nhất. Một trong những vấn đề cần phải cải thiện là việc giao tiếp sao cho chuẩn mực. Nếu bạn khám bệnh mà chẳng may bỏ chân lên giường bệnh thì dù có thiện tâm đến mấy cũng có thể gặp họa. Nếu trong giờ làm việc mà chẳng may có sử dụng điện thoại không đúng mục đích thì bạn phải chịu nguy cơ bị kỷ luật. Dù bạn là lãnh đạo mà có phát ngôn không hợp lý thì có nguy cơ bị báo chí bêu tên...
Cho nên tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Xã hội hỗn loạn và xuống cấp đạo đức là chuyện lớn của xã hội. Còn ngành y, nhân viên ngành y thì cũng phải tu dưỡng để giữ hình ảnh của mình. Mình mà tử tế và lịch thiệp thì người bệnh và người dân sẽ an tâm hơn.
Ngẫm lại thấy học và làm nghề y cũng quá khổ. Học ngành y dài nhất, ít nhất mất 6 năm, ra trường trẻ nhất cũng đã 24 tuổi. Tuổi thanh xuân lê la trong khắp các bệnh viện, nam đã khổ, nữ còn khổ hơn nhiều. Muốn được hành nghề tức là được đi làm thì phải học thêm định hướng chuyên khoa trung bình mất 1 năm. Nếu theo hướng nghiên cứu phải tiếp tục học thêm cao học mất 2 năm. Rồi nghiên cứu sinh tiến sĩ tối thiểu 3 năm. Nếu theo hướng thực hành thì học thêm chuyên khoa cấp 1 mất 2 năm, rồi chuyên khoa cấp 2 mất 2 năm nữa. Chưa kể phải đọc, học liên tục cả đời để ôn lại kiến thức đã quên và học hỏi cái mới. Chuyện lang thang vào Nam ra Bắc, từ miền núi ra thành phố, sang hơn thì ra nước ngoài để học nghề, phải xa nhà, xa gia đình, tự bỏ tiền và công sức để được đi học là chuyện đương nhiên thường tình. Các hội nghị, hội thảo phải cố gắng tham gia để được cập nhật thêm kiến thức. Các khóa đào tạo liên tục cũng phải tham gia để có thể duy trì chứng chỉ hành nghề (một xu hướng tất yếu). Đi làm thì vất vả cả về tâm trí và sức lực, luôn luôn đối diện nguy cơ lây nhiễm bệnh tật. Chế độ đãi ngộ thì cũng thường thường như bao ngành nghề khác. Xã hội và nhân dân thì ngày càng có xu hướng rẻ rúng người thầy thuốc.
Nghề y không phải như là mơ. Nếu không đủ sức khỏe, sự dũng cảm và lòng yêu nghề thì sẽ khó mà vượt qua được sự khó khăn. Nhưng ai đã theo thì phải đạt được quy chuẩn của nghề - đó là điều không thể thiếu...