(SKDS) - Trên một khúc sông rộng, bên sự phồn hoa của phố xá vẫn có những con người ngày ngày lặng lẽ mưu sinh bằng những công việc đơn giản nhất. Cuộc mưu sinh nào chẳng nhiều vất vả. Nhưng với họ, mưu sinh dẫu có vất vả đến bao nhiêu thì nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt…
Ðời nữ chèo đò
Chị Trần Thị Nhường lái chiếc ghe máy mưu sinh. |
Tôi bước lên thuyền, chị lập cập tháo dây, đẩy chiếc ghe máy chầm chậm rời bến trong lời khích lệ của đồng nghiệp. Tôi nhìn quanh bến đò này chợt lấy làm lạ, bởi trong số hơn hai chục chiếc ghe máy ở đây, người lái đều là phụ nữ. Những người phụ nữ tóc đã hai màu nắng mưa nhưng vẫn cười rất tươi, vẫy tay chào tôi. Tôi hỏi người lái ghe của mình. Chị cười: “Ở đây chủ yếu là phụ nữ lái ghe thôi chú ơi. Chị nào, cô nào cũng có chiếc ghe như tui đây đưa khách đi trên sông Hoài này đấy. Nói thế thôi chứ cũng cực nhọc lắm chứ đâu sung sướng gì!”. Và cứ thế, trong tiếng nổ ồn ào của máy ghe, chị kể cho tôi về chị và những người phụ nữ lái ghe bên bến Bạch Đằng của phố Hội.
Tôi hỏi thêm về mấy người phụ nữ trên bến Bạch Đằng, hóa ra các chị cũng đều xuất thân từ những người đàn bà đi biển, không còn sức bôn ba với những con sóng ngoài khơi nữa, giờ về làm bạn với chiếc ghe máy nhỏ và ngày ngày ngồi đợi khách. Chị Nhường cho biết, trên bến Bạch Đằng có nhiều người phụ nữ làm nghề này giống chị, như chị Nguyễn Thị Vân, Trần Thị Chỉnh, Trần Thị Xí, Nguyễn Thị Kiều, Nguyễn Thị Mại... và nhiều người khác như các chị, cũng đều ở cái tuổi xấp xỉ 50 cả. Cuộc mưu sinh với biển cả đã bào mòn nhiều sức lực, thế nên giờ về với bến Bạch Đằng, với những chuyến đưa khách trên sông cũng bớt nhọc nhằn hơn.
Nhưng những chiếc ghe máy của các chị cũng chẳng thể so được với những chiếc du thuyền hào nhoáng, được đầu tư kỹ càng của các công ty du lịch ở Hội An này. Thế nên thu nhập của các chị cũng bấp bênh như con nước sông Hoài vậy. Có ngày chạy được vài chuyến, có được hai ba trăm ngàn, trừ tiền thuế bến, tiền xăng dầu, tiền đầu tư máy móc cũng chỉ dư ra chưa tới trăm ngàn. Đấy là ngày có khách, còn những ngày mưa bão, những ngày ế khách thì chịu. Tính ra thu nhập cả tháng cũng chẳng được bao nhiêu. Mà khách xuống thuyền của các chị cũng chỉ là khách lẻ, thích được cái cảm giác đi chầm chậm trên sông. Các chị cũng tập tành làm hướng dẫn, khách nào thích thì cho thêm đôi ba chục tiền công, gọi là...
Hầu hết những người phụ nữ làm nghề chèo ghe đưa khách bên bến Bạch Đằng này đều cố gắng bám trụ, vì cuộc mưu sinh nào chẳng nhiều vất vả. Bảo làm việc khác được không, các chị đều ngần ngại trả lời: “Còn việc chi nữa hả chú! Giờ không còn sức, không có vốn thì biết làm chi. Thôi thì cứ theo với chiếc ghe này vậy, được thì tốt, không được thì cũng có chi mô! Ngày ngày ra đây ngồi với mấy chị em, thế cũng đủ rồi!”. Thì ra thế, vẫn biết mỗi chiếc ghe là cả một bát cơm lênh đênh trên dòng Hoài giang, nhưng vẫn thấy ngậm ngùi cho các chị...
Những người quăng chài cho khách chụp hình
Những người quăng chài trên sông cho khách chụp hình. |
Những người quăng chài này không vòi tiền của khách, cho bao nhiêu thì họ nhận bấy nhiêu, và lúc nào cũng cười. Thật ra, thu nhập của những người này cũng lại phụ thuộc vào những chiếc thuyền, chiếc ghe đưa khách trên sông như của chị Nhường. Vì có khách đi ghe đến đó thì họ mới quăng chài cho khách được. Thế nên hầu hết những người quăng chài và những người lái ghe máy đều biết nhau, biết hoàn cảnh cũng như thường xuyên tâm sự với nhau. Họ phải “cộng sinh” để kiếm sống trên khúc sông Hoài này. Du lịch thì theo mùa, họ cũng theo mùa để mưu sinh. Những ngày mưa bão, khúc sông sủi ngầu lên cũng là những ngày họ nằm bờ mà mong trời đừng nổi gió...
Nhìn những người phụ nữ cặm cụi chở khách trên sông, hay ngồi đợi khách bên bến Bạch Đằng, hay với cả những người dân nghèo quăng lưới trên sông cho khách có những khung hình đẹp, tôi hiểu rằng với mỗi con người, cuộc mưu sinh nào cũng đầy khốn khó. Thế nhưng trên khuôn mặt họ lúc nào cũng có nụ cười hiện hữu, làm sáng bừng lên trên những bức ảnh theo khách nước ngoài đi khắp năm châu. Họ chính là những người mang nụ cười Việt Nam lạc quan yêu đời đi khắp thế giới này...
Bài và ảnh: Hữu Cường