Thời nào cũng thế, những người trẻ tuổi là những người sống lý tưởng. Khi có thông tin lấy người tình nguyện đi chống dịch, nhiều thanh niên ở bệnh viện tôi xung phong. Họ đi vì biết địa phương đang cần.
Đại dịch đã kéo dài ở Việt Nam hơn một năm nay, chúng ta đã quen với hình ảnh các bạn trẻ đi lấy mẫu truy vết cộng đồng, đi phun khử khuẩn, đứng vòng tay tạo hình yêu thương… tuy có gian khổ thật đấy nhưng đầy chất thơ.
Và khi đại dịch đi đến hồi quyết liệt thì tôi lại thấy các bạn trẻ trở nên kiên cường và già dặn. Ai đang ngày đêm vẫn kiên trì trong vùng đỏ, bên cạnh các bệnh nhân Covid đang bị cơn khó thở dày vò? Ai mặc bộ đồ bảo hộ PPE cấp cao nhất, nóng đến ngạt thở mà vẫn thực hiện thành thục các thủ thuật đặt nội khí quản, đặt catheter tĩnh mạch trung tâm, điều chỉnh máy thở… để cứu bệnh nhân? Ai đang giữa đêm thấy bệnh nhân ngừng tim liền quên hết cả mệt nhọc lao vào ép tim mong níu kéo người bệnh khỏi tay tử thần, cho dù lúc ép tim đó là lúc có nguy cơ nhiễm con virus chết người cao nhất? Ai vậy? Đó chính là các nhân viên y tế trẻ tuổi.
Thử thách càng làm họ trưởng thành hơn. Một đêm trực ở đây họ phải chiến đấu với các ca bệnh nặng bằng làm cả tháng ở nhà. Sự nguy cấp của bệnh tật càng trui rèn cho tác phong của họ thêm nhanh nhậy, quyết đoán.
Nhưng giữa căng thẳng của công việc, họ vẫn là những người trẻ tuổi thông minh, tinh nghịch.
Long, một bác sĩ hồi sức trẻ rất vững tay nghể, giữa hai đợt ép tim hay đứng ôm bình oxi như ôm người yêu. Hành động này của Long khiến mọi người cười rất khoái chí. Thật ra không phải Long bị làm sao mà vì quá nóng nên ôm bình oxi mát lạnh cho nguội bớt người.
Hay như việc chuyển buồng cho bệnh nhân đang thở oxi dòng cao với kỷ lục với thời gian ngắn không thể ngờ. Nào đầu kia máy đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng. Tháo máy! Chạy, chạy, chạy! Ba bạn trẻ đẩy giường bệnh phóng như bay. Đến rồi. Lắp máy thở. Xong. Hết bao nhiêu? 8 giây! Yeah.
Những người trẻ tuổi như vậy đấy vui vẻ, dí dỏm và đầy nặng lượng.
Lãnh đạo khoa cũng trẻ, đồng thời cũng là tướng lĩnh thực chiến, cũng mặc đồ bảo hộ PPE chui vào vùng đỏ "mãi không thấy ra", chỉ thấy tiếng léo nhéo gọi bộ đàm ra hỏi xét nghiệm, thêm thuốc men, điều hành công việc… Khi việc hòm hòm mới chịu ló mặt ra, toàn thân quần áo ướt sũng mồ hôi như dội nước. Ngày nào cũng như thế, cả tháng trời nay.
Họ không chỉ giỏi thực chiến mà họ có lý thuyết rất vững vàng, mở miệng ra nói bất cứ câu gì cũng cắt nghĩa theo cơ chế. Căn bệnh bí ẩn đang thách đố y tế của cả thế giới. Với chúng ta, nó lại càng là thách thức. Nhưng những người trẻ tuổi vẫn đang cố gắng làm những gì tốt nhất cho người bệnh.
Những người trẻ tuổi vẫn tiếp tục vào. Tôi biết trong mấy ngày đầu các bạn đang sốc nặng. Sau khi vào buồng bệnh ra nhiều bạn nữ ngồi thất thần. Chắc không ai có thể ngờ tình hình bệnh tật lại khốc liệt đến thế. Cộng với quá tải về sức chịu đựng của con người, mệt, mất nước, đuối sức và ám ảnh bệnh tật.
Mấy ngày đầu là vậy vì chưa quen, mệt thì cứ nghỉ, nhưng không ai nỡ nghỉ, vì nghỉ thì phần việc của mình lại chất lên vai người khác. Rồi rất nhanh sức trẻ lại vượt lên. Tôi lại nghe thấy tiếng cười đùa trêu chọc nhau xen lần tiếng ồn ào đủ mọi cung bậc của một khoa phòng "thời chiến".
Chiều, sau khi từ buồng bệnh nhân ra, trong lúc xếp hàng chờ tắm khử trùng, tôi chỉ cho mấy bạn trẻ thành phố Hồ Chí Minh nhìn từ Bình Dương nơi các bạn trẻ và tôi một bác sĩ già đang làm việc. Kia kìa, chỗ cái nhà cao nhất kia là Vincity, cái nhà có sân đậu trực thăng kia là tháp bông sen… Thành phố hoa lệ cũng đang oằn mình chống dịch, biết đến khi nào mới yên để các bạn trẻ này đi chơi thăm Sài Gòn một lần trước khi về Bắc. Thế nhưng, những ngày này đã có tín hiệu vui khi tỷ lệ tử vong của Bình Dương đang ở mức thấp, một phần thưởng cho nỗ lực của những người trẻ tuổi. Chắc cái ngày chiến thắng đó sắp đến rồi.