Đã gần một tháng từ hôm ra viện bà Lan chưa hết sợ từ việc dùng thuốc bừa bãi của mình. May mà trường hợp dị ứng thuốc của bà vẫn còn là nhẹ chứ ở viện nhiều người bị nặng lắm: người thì bị bong tróc lở loét khắp người như phải bỏng, người thì mặt mũi sưng vù như bị ong đốt nằm trong viện điều trị với thời gian gấp mấy lần của bà, tốn kém lắm, mà rồi còn để lại di chứng nữa chứ. Có người còn không qua khỏi…
Bác Na hàng xóm sang chơi thấy bà Lan ngồi đăm chiêu bèn lên tiếng:
- Bà Lan suy tư gì thế?
- Cứ nghĩ việc uống thuốc là đơn giản, ai ngờ, tiền mất bệnh chẳng khỏi lại phải nhập viện điều trị tới cả nửa tháng trời. May mà còn khỏi cô ạ.
- Ai làm sao mà phải nhập viện hả bà?
- Thì chính tôi chứ ai nữa. Bữa đó tôi bị viêm họng có chạy ra chợ mua ít thuốc về uống. Được bà bán thuốc ở chợ bán cho một túi gồm hai ba loại thuốc gì đấy nói là thuốc điều trị viêm họng. Uống được 3 ngày thì tự nhiên thấy toàn thân mẩn đỏ, rồi ngứa, mắt thì sưng húp, toàn thân sốt cao… đến mức lơ mơ chả biết gì nữa. Tỉnh ra thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
- Thế bà đã uống thuốc gì?
- Có tên thuốc đâu. Bà bán thuốc dặn uống viên nhộng thì thế này, uống viên trắng thì thế kia… thế là tôi uống. Vào viện bác sĩ khám và kết luận tôi bị nhiễm độc da dị ứng do thuốc, phải nhập viện để điều trị. Cũng vì thuốc không có tên, không có nhãn mác nên bác sĩ cũng không biết là tôi bị dị ứng chính xác với loại thuốc nào nữa. Được các bác sĩ nhiệt tình cứu chữa nên sau hai tuần tôi được xuất viện. Trong thời gian nằm viện tôi được chứng kiến nhiều cảnh dùng thuốc bị tai biến, sợ lắm cô ạ. Bác sĩ khuyên là khi có bệnh người bệnh cần có thói quen đi khám để được dùng thuốc hợp lý, được hướng dẫn sử dụng và phát hiện những tác dụng phụ của thuốc trong quá trình dùng thuốc chứ không được tự ý dùng thuốc, đặc biệt là không được mua thuốc dạo, thuốc không có nhãn mác lại ở những nơi không tin cậy về dùng là rất nguy hiểm. Bác sĩ còn cho biết thêm, thuốc như con dao hai lưỡi ấy, dùng đúng thì chữa bệnh tốt, còn lạm dụng, hay dùng sai thuốc thì nguy hiểm khó lường lắm cô ạ.
Bảo Lâm