“Đây là một tổn thất không gì bù đắp được. Xin chia buồn với gia đình nhà thơ và những bạn đọc yêu mến Hoàng Nhuận Cầm”, nhà thơ Trần Đăng Khoa – Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam buồn rầu chia sẻ. Được biết, nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm trong những ngày cuối đời đã phải chống chọi với một căn bệnh phổi.
Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm (1952 - 2021)
Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm sinh ngày 7/2/1952 tại Hà Nội, là con đầu lòng của nhạc sỹ Hoàng Giác. Năm 1971 khi đang học khoa Văn Đại học Tổng hợp Hà Nội, ông lên đường nhập ngũ, từng chiến đấu trong Sư đoàn 325B ở mặt trận Quảng Trị. Năm 1975, ông trở lại học nốt chương trình đại học và đến năm 1981 làm việc tại Hãng Phim truyện Việt Nam.
Trong lĩnh vực sáng tác văn học, Hoàng Nhuận Cầm để lại dấu ấn đậm nét với bạn đọc qua các tác phẩm tiêu biểu như: Chiếc lá buổi đầu tiên, Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Viên xúc xắc mùa thu,...Đặc biệt, tập thơ Xúc xắc mùa thu của Hoàng Nhuận Cầm đã đoạt giải nhất cuộc thi thơ Báo Văn nghệ 1972-1973, Giải thưởng Hội Nhà văn năm 1993.
Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm vai Bác sĩ Hoa súng trong chương trình Gặp nhau cuối tuần những năm 2000
Ngoài thơ, Hoàng Nhuận Cầm còn sáng tác kịch bản phim, trong đó có nhiều tác phẩm nổi tiếng như Đêm hội Long Trì, Hà Nội mùa Đông năm 46, Mùi cỏ cháy. Ông được vinh danh Biên kịch xuất sắc tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 17 và Cánh Diều Vàng 2011, cho kịch bản phim Mùi cỏ cháy. Ngoài ra, ông còn chiếm được cảm tình của đông đảo khán giả khi trở thành Bác sĩ Hoa Súng trong chương trình Gặp nhau cuối tuần của Đài truyền hình Việt Nam những năm 2000.
Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng
Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bẩy mầu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.
Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm
Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết Mỵ Châu ơi!
Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng.
Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu.
Sẽ tan đi những thành phố bẩy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.
Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.