Thông tin từ Bệnh viện Việt Đức chiều 13/9 cho biết, anh Đ.T.B (43 tuổi, Thường Tín, Hà Nội) đã ra đi nhưng trái tim, lá gan và hai thận vẫn còn sống mãi bởi chị N.T.H - vợ anh đã quyết định hiến tạng của chồng theo ước nguyện của anh từ khi hai anh chị mới lập gia đình...
Năm 2008, anh B. và chị H. đến với nhau cùng xây dựng tổ ấm nhỏ. Khi đó, anh B. là một người khuyết tật, hoàn cảnh hai anh chị còn nhiều khó khăn nhưng vẫn cùng nhau đồng hành gần 15 năm, đến nay đã có 2 người con, một trai một gái.
Hàng ngày, anh B lái xe ba bánh đi chở hàng còn chị H. đi cấy lúa, làm thêm nhiều công việc như thu gom đồng nát trong xóm, đi làm giúp việc để trang trải lo cho gia đình.
Chị tâm sự, bao nhiêu năm qua gia đình chị vẫn chở che cho nhau trong căn nhà chỉ vỏn vẹn 9m vuông trời nắng thì nóng mà mưa thì dột, nhờ cố gắng thu vén và vay mượn thêm người quen, hai anh chị đã chuyển sang được căn nhà rộng rãi hơn, đủ che mưa che nắng thì biến cố ập đến.
8 năm nay, chị H. đều đặn đi điều trị tuyến giáp tại Bệnh viện Ung bướu Hà Nội nhưng cách đây một năm chị được thông báo bệnh của mình đã phát triển thành ung thư tuyến giáp nên chị đã bước vào đợt điều trị đầu tiên với liệu pháp i-ốt phóng xạ.
Khi đang điều trị tại Bệnh viện Ung bướu Hà Nội, chị H. nhận tin dữ: Anh B. sáng hôm ấy vẫn đi chở hàng như thường ngày, khi đang ngồi nghỉ ở nhà người quen thì bỗng dưng ngã gục, được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Nông nghiệp chẩn đoán xuất huyết não, tim đã ngừng đập.
Cú sốc quá lớn đến với người vợ đang điều trị ung thư, chị vội vàng bắt xe về để nhìn chồng lần cuối. Nén nỗi thương đau của người vợ mới mất chồng, chị nhớ tới câu chuyện năm 2009 hai vợ chồng cùng nhau xem được một phóng sự người mất hiến tạng, anh đã nhắn nhủ nếu sau này có mệnh hệ gì anh cũng muốn được hiến tạng cứu người.
Thực hiện tâm nguyện của anh, chị mạnh mẽ vượt lên điều tiếng và sự can ngăn của họ hàng, người thân quyết định chuyển anh lên Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức để xin được hiến tạng cho anh. Mỗi khi có người nói chị làm như vậy anh đi không nguyên vẹn sẽ đau lắm, chị lại mỉm cười nhẹ nhàng trả lời đó là ý nguyện của anh, anh ra đi nhưng vẫn làm việc tốt cho đời rồi anh sẽ được lên thiên đàng, nơi đó anh sẽ không phải đau đớn.
Chị kể thêm, khi đang điều trị bệnh ung thư, chị xem được phóng sự về rất nhiều người đi đăng ký hiến tạng và một trường hợp người bệnh giai đoạn cuối chờ 3 năm không có tạng để ghép nên khi anh không may gặp chuyện, chị càng vững vàng hơn quyết định hiến tạng cho đi để còn mãi.
Cũng đã gần 1 tháng kể từ ngày anh rời xa chị và hai con, người phụ nữ ấy vẫn tần tảo quay trở về chăm lo cho các con. Dù giờ chị đã trở thành trụ cột chính của gia đình cho hai con nương tựa và có thể sẽ phải đối mặt với nhiều đợt điều trị ung thư tiếp theo, hoàn cảnh gia đình đã khó khăn sẽ khó khăn muôn phần nhưng với lời đề nghị vào hộ nghèo tại địa phương chị đã từ chối bởi khi còn sống anh đã dặn, anh chị cố gắng để thoát nghèo, có khó khăn đến đâu cũng sẽ vươn lên vì các con nên sẽ không vào hộ nghèo.
Anh B. đã ra đi mãi mãi nhưng với quyết định cao cả hiến tạng cứu người, anh vẫn hiện diện đâu đó trên cõi đời này, chở che và yêu thương cho 3 mẹ con như khi anh vẫn còn ở đây.