Sự "hồi sinh" của người chiến sĩ quả cảm
Anh Đinh Văn Dương tiếp chúng tôi trong căn hộ nhỏ, gọn gàng của khu chung cư nằm trên phường Thạch Bàn, quận Long Biên, TP Hà Nội. Khi được hỏi về những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, bất chợt những vết sẹo trên khuôn mặt dị dạng vì bỏng của anh Dương co lại, ánh mắt chùng xuống, giọng anh lạc đi vì xúc động.
"Trước hôm đơn vị có buổi nhảy dù định mệnh ấy, tôi dự định về thăm vợ con, vì chỉ còn ít ngày nữa là vợ tôi sinh cháu thứ hai. Mọi đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ để ngày hôm sau hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ xin đơn vị cho nghỉ phép, nhưng không ngờ...", anh kể.
Vụ tai nạn đã lấy đi vĩnh viễn 99% sức khỏe, toàn thân bỏng nặng nhiễm khuẩn, chỉ còn duy nhất 1% để anh Dương giành giật sự sống với tử thần. Nhiều cuộc hội chẩn của các giáo sư, bác sĩ đầu ngành đều tiên lượng anh rất khó qua...
Thế nhưng, điều kỳ diệu đã xảy ra, anh kiên cường trải qua 24 cuộc phẫu thuật với 29 tháng điều trị tại Bệnh viện Bỏng Quốc gia, vượt qua "lưỡi hái tử thần" trở lại với cuộc sống.
Trong câu chuyện với chúng tôi, anh Dương chia sẻ, bản thân mình thoát chết thần kỳ được nhờ các yếu tố: Sự may mắn, những bác sĩ giỏi nhất Viện bỏng quốc gia, các bệnh viện hàng đầu Việt Nam, sự hỗ trợ của các chuyên gia nước ngoài cùng nghị lực và sự động viên của gia đình.
"Mình còn sống mình phải có bổn phận, trách nhiệm để những đồng đội của mình đã ngã xuống thấy an lòng", anh Dương bày tỏ.
Ông trời vẫn thương khi trí não anh hoàn toàn bình thường, thính giác, khứu giác, khả năng ngôn ngữ của anh đã trở lại ổn định. Một bên mắt của anh thị lực còn 1/10, một bên 7/10, nhưng đó vẫn là điều quá may mắn với người từng tưởng đã về bên kia thế giới.
Giờ đây ngồi trên xe lăn, anh Dương luôn nhớ đồng đội, nhớ bầu trời và nghĩ về những năm tháng trong quân ngũ. "Sau vụ tai nạn trong giờ huấn luyện, máy bay rơi xuống cánh đồng thôn Hòa Lạc, xã Bình Yên, huyện Thạch Thất, Hà Nội năm 2014, tôi không thể tham gia nhảy dù nữa. Chỉ hy vọng các lứa đàn em học tập, trau dồi kiến thức để các em có kinh nghiệm nhảy dù tốt hơn và cố gắng để xây dựng bảo vệ Tổ quốc vững vàng nhất", anh Dương nói.
Mong muốn xây dựng đài tưởng niệm thờ 20 đồng đội
Mỗi năm vào ngày 7/7 – ngày anh Dương và đồng đội gặp nạn hay ngày Tết, anh cùng gia đình về lại nơi chiếc máy bay huấn luyện bị rơi. Nơi đây, di ảnh 20 đồng đội vẫn được người dân đặt trang trọng trong nhà tưởng niệm.
"Ở đó, đồng đội tôi được người dân địa phương hương khói mỗi ngày. Nhìn di ảnh những người đồng chí, đồng đội, tôi không cầm được nước mắt. Tuy nhiên, hai năm qua do dịch bệnh COVID-19, tôi không về thăm và thắp nén hương cho đồng đội được.
Nhiều lúc nhớ đồng đội lắm… những người bạn, những đồng chí của tôi. Chúng tôi đã có thời gian ăn ngủ nghỉ, tập luyện chiến đấu cùng nhau còn nhiều hơn cả thời gian ở bên vợ con, gia đình. Là lính chiến đấu, một tuần chúng tôi chỉ có 2 buổi về với gia đình. Anh em chơi thân thiết, động viên nhau trong cuộc sống rất nhiều", anh Dương nghẹn ngào.
Có lẽ đối với anh, mỗi lần trở lại nơi các đồng đội hy sinh là một lần tiếp thêm sức mạnh để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Anh cho biết, bản thân luôn động viên con cháu của mình và đồng đội phấn đấu học tập, trở thành người có ích cho xã hội, xây dựng bảo vệ Tổ quốc.
"Tâm nguyện lớn nhất của tôi đó là có thể sớm xây dựng một đài tưởng niệm, tưởng nhớ đồng đội. Bởi hiện nay, ở đây, gọi là nơi thờ phụng, tưởng niệm nhưng thực chất mới chỉ là một ngôi nhà được lợp tôn trên khu đất nơi xảy ra vụ tai nạn.
Tôi mong có thể xây dựng một đài tưởng niệm những anh em đã hy sinh trang trọng, lịch sự hơn. Anh em được thờ tại nơi gặp nạn che tạm mái tôn tôi cũng áy náy lắm. Tuy nhiên với sức khoẻ như hiện nay cũng như mình không đủ điều kiện nên chưa làm được. Tuy nhiên, tôi sẽ cố gắng làm một nơi để các chiến sĩ đồng đội của mình có nơi thờ tự trang trọng hơn", anh Dương bày tỏ.
Nói về những hy sinh, mất mát của thương binh Đinh Văn Dương, Trung tá Đào Ngọc Tuân, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Đặc công 18, Bộ tư lệnh Thủ đô Hà Nội cho biết: "Được sống trong tự do, hòa bình, chúng ta càng trân trọng, biết ơn những mất mát, hy sinh của bao thế hệ cha anh đi trước. May mắn trở về với đời thường, tuy cơ thể không còn lành lặn nhưng những nỗ lực vượt khó vươn lên của Thượng úy Đinh Văn Dương là tấm gương sáng cho cán bộ, chiến sĩ tiểu đoàn học tập và noi theo".