Ông còn biệt tài mà chưa mấy người quan tâm, tổng kết lại. Đó là tài làm thơ viếng bạn, mà thực ra chữ tâm mới là yếu tố đầy ắp trong thơ loại này! Niềm vui và nỗi buồn nghề nghiệp cũng đầy ắp trong thơ loại này! Các bạn diễn trẻ thì có thể học trải nghiệm đời, trải nghiệm nghệ thuật của một bậc trưởng lão trong ngành trối lại:
Phải biết ghét yêu, phải có tài/ Đừng kiêu, ỷ lại, van xin ai/
Ánh đèn sân khấu soi chân lý/ Khán giả quan tòa rõ đúng sai.
Thể loại này phần lớn được ghi trong sổ tang các bạn nghề ra đi trước ông. Thí dụ trong sổ tang nghệ sĩ Trúc Quỳnh nổi tiếng trên sân khấu kịch nói một thời: Chữ rằng “sinh ký tử quy”/ Dịch là “sống gửi thác về” Quỳnh ơi!/ Đâu sân khấu đâu cuộc đời/ Là đây tiếng khóc tiếng cười chen nhau/Trải qua mấy cuộc bể dâu/ Càng say thế sự càng đau nhân tình/ Dòng đời trôi kiếp phù sinh…
Trong sổ tang Anh Đệ thì lóe một chút hóm coi khinh cái chết: Anh Đệ chen hàng đi trước tôi/ Vĩnh hằng cõi ấy cũng gần thôi/ Nay mai mình chuyển về nơi đó/ Ta lại gặp nhau “cái sự đời”.
Lão nghệ sĩ sống thọ như vậy (91 tuổi) thì “chen ngang” của lứa trẻ hơn là tất nhiên. Được cái xếp hàng kiểu này thì ai cũng muốn nhường bạn, chẳng ai muốn “chen” làm gì!
Sổ tang của nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát (vị Chủ tịch đầu tiên của Hội Nhạc sĩ thọ 83 tuổi, 1910-1993). Nhưng nói nhạc sĩ Xuân Khoát chen ngang thì không chuẩn, bởi ông sinh trước Đào Mộng Long đến dăm năm. Với tác giả bài hát Con voi nghịch ngợm này, ông càng có cơ sở tếu táo với bạn:
Xuân Khoát! Xuân Khoát ơi!/ Anh đã đi xa rồi!/ Con voi còn ở lại/ Nó ve vẩy cái đuôi/ Chân ục ịch nhịp đời/ Vòi uốn cong dấu hỏi…
Câu cuối cùng của bài đã nâng một thi sĩ ứng tác lên tầm nhà thơ đích thực khi ông viết Vòi uốn cong dấu hỏi... Đây cũng là Một câu hỏi lớn không lời đáp (Huy Cận) về lẽ đời, về nghệ thuật.
Hàm nghĩa lớn ôm trùm cả kiếp người và nghệ thuật cũng được ông cô đúc trong đôi câu đối Tết ông tự viết tự treo trong nhà mình: Yêu nghệ thuật trăm năm quá ngắn/ Làm kiếp người một tuổi dài ghê!
Vân Long