Một viên thuốc...

22-02-2014 07:30 | Tin nóng y tế
google news

SKĐS - Nghe thấy khách hàng nói là bị tăng huyết áp, tôi vội vã chạy ra. Lúc này, người đàn ông đã ngồi phịch xuống bậc thềm trước cửa hàng, mặt đỏ gay và hơi thở mệt nhọc. Tôi vội vã lấy vỉ thuốc bóc ngay 1 viên rồi lấy cốc nước đưa cho người đàn ông.

Tôi tốt nghiệp Học viện Quân y và công tác tại một bệnh viện huyện được gần 20 năm. Sau đó, tôi tiếp tục đi học dược sĩ và nghỉ hưu, mở một hiệu thuốc tân dược tại nhà. Gia đình tôi sống tại một khu dân cư khá đông đúc và phần lớn là những người lao động.

 

Bán thuốc cũng được xem như một phần của việc cứu người
Bán thuốc cũng được xem như một phần của việc cứu người

 

Trước đây, khu này đã có tới 3 hiệu thuốc mở gần nhau. Nhưng từ khi có hiệu thuốc của tôi, cả 3 hiệu thuốc kia đều dần dần đóng cửa. Khách hàng hầu hết tập trung mua thuốc của cửa hiệu tôi có lẽ bởi nhiều lý do. Thứ nhất, do tôi niêm yết giá thuốc bán rất rõ ràng và giá bao giờ cũng thấp hơn so với các cửa hiệu kia vì tôi không phải đi thuê cửa hàng như họ. Thứ hai, với vốn kiến thức của một bác sĩ khoa nội lâu năm, tôi tư vấn cho khách hàng khá cặn kẽ về công dụng của thuốc cũng như cân nhắc về tác dụng phụ của thuốc trước khi sử dụng... Bao giờ tôi cũng đứng về phía lợi ích sức khỏe của người bệnh trước khi nghĩ đến chuyện kinh doanh. Và thứ nữa, cửa hiệu của tôi được nhiều người biết đến có lẽ bởi một câu chuyện đã xảy ra cách đây gần 3 năm nhưng nhiều người đến giờ vẫn nhắc...

Một buổi sáng tinh mơ của 1 ngày chủ nhật oi nồng, cô dược tá bán thuốc vừa đến, chưa kịp mở cửa hàng thì một người đàn ông khoảng 65 tuổi trong bộ đồ nâu bạc thếch đến gọi cửa ầm ầm đòi mua thuốc. Cô dược tá vội kéo hai cánh cửa sắt sang hai bên, mặc vội chiếc áo blouse ra bán thuốc.

- Bác cần mua thuốc gì ạ?

- Cho tôi 1 viên micadis plus.

-Một... vỉ hả bác? Cô nhân viên không tin ở tai mình hỏi lại.

- Không! 1 viên thôi. Tôi chỉ có 15 nghìn đồng con tôi cho ăn sáng, tôi mua 1 viên để uống hôm nay thôi. Tôi không có tiền mua cả vỉ.

Cô nhân viên khẩn khoản:

- Bác ạ! Xin bác thông cảm cho cháu. Cháu không thể bán cho bác 1 viên thuốc được. Thuốc này cháu phải bán cả vỉ bác ạ. Cháu cắt cho bác 1 viên thì còn 9 viên cháu không bán được cho ai. Chúng cháu kinh doanh, mong bác thông cảm!

- Tôi bị tăng huyết áp. Sáng nay còn 1 viên thuốc định uống nốt thì chẳng may bị rơi mất. Mắt mũi kèm nhèm không tìm thấy được. Chiều con tôi đi làm về tôi mới xin tiền nó mua thuốc được. Cô thông cảm bán cho tôi đi.

- Không được đâu bác ạ! Cháu không thể bán cho bác 1 viên thuốc được ạ.

Nghe thấy khách hàng nói là bị tăng huyết áp, tôi vội vã chạy ra. Lúc này, người đàn ông đã ngồi phịch xuống bậc thềm trước cửa hàng, mặt đỏ gay và hơi thở mệt nhọc. Tôi vội vã lấy vỉ thuốc bóc ngay 1 viên rồi lấy cốc nước đưa cho người đàn ông.

- Bác uống ngay đi!

Người đàn ông uống vội viên thuốc. Tôi đỡ ông ta lên rồi dìu vào trong nhà.

- Bác nằm tạm xuống đây. Để tôi đo huyết áp cho bác. Bác cứ bình tĩnh, yên tâm nhé.

Người đàn ông nằm im, không nói không rằng. Tôi đo huyết áp 180/110mmHg. Tôi day nhẹ một số huyệt an thần, giảm áp. Chừng 20 phút sau, tôi đo lại huyết áp đã xuống còn 140/90mmHg. Lúc này, người đàn ông đã bớt căng thẳng, móc trong túi ra 15 nghìn đồng dúi vào tay tôi.

- Cám ơn cô nhiều lắm. Không có cô chắc tôi đột quỵ mất.

- Không có gì đâu bác. Bán thuốc cũng là để cứu người mà bác. Tiền này bác cất đi để ăn sáng. Uống thuốc mà không ăn là rất hại dạ dày. Viên thuốc này tôi biếu bác. Bệnh của bác là phải uống thuốc đều đặn hàng ngày, đúng giờ, không được bỏ quên. Lần sau bác phải cẩn thận đừng để rơi thuốc và luôn luôn phải có thuốc dự phòng, đừng bao giờ để thiếu bác nhé!

Người đàn ông cảm động.

- Cô phúc đức quá! Giá ai bán thuốc mà cũng được như cô thì quý quá.

Ngay buổi chiều hôm đó, cậu con trai chở bố đến cám ơn tôi lần nữa và hai bố con mua liền cả hộp thuốc. Từ đó, họ trở thành khách hàng quen thuộc của chúng tôi. Gặp ai ông bố cũng khen hiệu thuốc của chúng tôi nức nở. Câu chuyện lan ra, hiệu thuốc của chúng tôi ngày càng đông khách. Và từ đó, tôi chỉ đạo cho nhân viên của tôi bán thuốc cho bất kỳ ai dù họ chỉ mua có... 1 viên. Bởi vì chỉ 1 viên thuốc nhỏ bé thôi, khi cần, có thể cứu sống 1 con người.

Minh Tuấn (Ghi theo lời kể của BS.DS. NTH)

 

 

 


Ý kiến của bạn