Hàng triệu người dân ở Gaza vẫn đang chật vật giữa sự tàn phá và bất ổn, nơi nỗi thương đau in hằn trên từng con phố, trong từng ngôi nhà. Trong bối cảnh đó, nhiếp ảnh gia Ali Jadallah, một phóng viên ảnh người Palestine sống tại Gaza, đã ghi lại những khoảnh khắc mạnh mẽ của cuộc sống trong khu vực này. Ông bắt đầu làm việc cho hãng thông tấn Anadolu từ năm 2012 và đã theo dõi cuộc xung đột Israel-Gaza ngay từ những ngày đầu, đối mặt với nhiều thách thức lớn.
Dù đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế và trong nước cho các tác phẩm của mình, Jadallah cũng phải chịu đựng nỗi đau khi mất bốn người thân trong các cuộc tấn công của Israel. Dù vậy, ông vẫn kiên trì đưa tin về cuộc chiến, thể hiện sức mạnh và lòng dũng cảm của mình trong một thời điểm đầy khó khăn.
Bức ảnh đầu tay của ông trong giai đoạn đầu của cuộc chiến để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí. Ông nhớ lại cảm giác sợ hãi tột độ khi chụp một người đàn ông bị thương, nỗi sợ rằng đó có thể là một thành viên trong gia đình mình. Nỗi sợ hãi ấy lấn át mọi thứ, khiến ông không hiểu nổi làm sao mình có thể tiếp tục ghi lại những khoảnh khắc ấy. Mỗi lần bấm máy không chỉ là để lưu giữ, mà còn là cách để tự bảo vệ mình khỏi nỗi lo mất mát khủng khiếp.
Sau vụ nổ kinh hoàng tại bệnh viện Baptist (al-Ahli al-Arabi) ngày 17/10/2023, nơi hơn 500 người thiệt mạng, không gian trong bệnh viện chật cứng, nhân viên y tế kiệt quệ. Một người phụ nữ cầu xin nước và chăn, ông đã đặt máy ảnh xuống để giúp cô. Đối với ông, trước khi là một nhà báo, ông là con người, những cảnh tượng này quá đau đớn để chỉ đứng nhìn. Ông nghĩ về người phụ nữ đó như thể cô là mẹ, chị hay em gái của mình, khiến lòng ông đau đớn vô cùng.
Ông đã chụp nhiều hình ảnh về những người được kéo ra từ đống đổ nát, nhưng một khoảnh khắc vẫn in sâu trong tâm trí: khi ông thấy một người phụ nữ lao ra từ ngôi nhà bị bom tàn phá, ôm chặt đứa con trong tay, che chắn cho con khỏi hiểm nguy. Ông không thể hiểu nổi cô lấy đâu ra sức mạnh phi thường để vừa chạy thoát vừa bảo vệ con gái. Cuộc chiến này đã dạy ông rằng những người mẹ có sức mạnh siêu nhiên vượt xa mọi giới hạn. Không một người mẹ nào trên thế giới đáng phải trải qua cảnh kinh hoàng như vậy.
Cảnh tượng này là một trong những khoảnh khắc khủng khiếp nhất mà ông từng chứng kiến. Nỗi sợ hãi bao trùm khi tiếng pháo và súng đạn không ngừng vang lên suốt đêm. Bầu trời rực đỏ bởi những vụ nổ biến màn đêm thành ban ngày. Ông từng nghĩ đó là đêm kinh khủng nhất, nhưng thực tế còn tồi tệ hơn. Tiếng nổ và lửa đạn dần trở thành quen thuộc, như một phần của cuộc chiến và cái chết hàng ngày.
Ông chứng kiến sự tàn phá không tưởng – cả một khu phố biến mất chỉ trong chốc lát. Một người đàn ông ngồi bất động, bàng hoàng nhìn ngôi nhà của mình tan thành đống đổ nát. Những gì anh từng biết giờ chỉ còn lại mảnh vụn và ký ức mờ nhạt. Ông cảm thấy bất lực, không thể an ủi anh, chỉ có thể chụp lại khoảnh khắc ấy và ôm anh trong im lặng trước khi rời đi.
Đêm ấy, mặc dù mất điện, bầu trời vẫn sáng rực bởi những loạt pháo kích liên tục. Tiếng nổ liên hồi làm rung chuyển cả thành phố, thắp sáng trời đêm như báo hiệu cái chết đang đến gần. Tiếng xe cứu thương vang lên khắp nơi, ông cảm thấy mình hoàn toàn trơ trọi, ranh giới sự sống và cái chết mong manh hơn bao giờ hết. Cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Một trong những bức ảnh ám ảnh nhất mà ông từng chụp là cảnh một đứa trẻ sơ sinh nằm bất động, không còn những sắc thái của sự sống. Người anh cúi xuống, nói lời tạm biệt cuối cùng với em gái. Nỗi đau và mất mát ấy khắc sâu vào tâm trí ông, trở thành biểu tượng về sự tàn khốc của chiến tranh đối với những người vô tội.
Khi chứng kiến một đứa trẻ suy dinh dưỡng nặng, được đưa từ miền Bắc Gaza xuống miền Nam rồi ra nước ngoài để điều trị, ông bị cuốn vào cảm xúc mãnh liệt. Ông như muốn ôm trọn tất cả những đứa trẻ khốn khổ giữa sự tàn phá của chiến tranh. Những bức ảnh ấy như một lời nhắc nhở về thực tế khắc nghiệt mà nhiều người vô tội đang phải chịu đựng.
Mặc dù đã chụp nhiều hình ảnh, ông lại xóa đi nhiều bức vì cảm thấy chúng không thể truyền tải thực tế mà ông đã chứng kiến. Những hình ảnh mà ông thấy sâu sắc hơn rất nhiều so với những gì mà ống kính có thể ghi lại. Ông khao khát một cách để thể hiện không chỉ hình ảnh, mà còn cả mùi hương ám ảnh của cái chết và sự mục nát lơ lửng trong không khí—những lời nhắc nhở sâu sắc về những nỗi kinh hoàng đã xảy ra. Mỗi cảnh tượng ông gặp đều kể một câu chuyện về mất mát và đau khổ, vượt xa bất kỳ hình ảnh nào có thể tạo ra, khiến ông cảm thấy nỗi thất vọng sâu sắc và khát khao mãnh liệt muốn chia sẻ chiều sâu của thảm kịch này.
Sau khi khu vực này bị ném bom, người dân bước ra, hy vọng ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng nỗi buồn sâu thẳm hiện rõ trên gương mặt họ khi nhận ra rằng mọi thứ đã bị phá hủy. "Bây giờ chúng tôi sẽ đi đâu?", câu hỏi ấy vang lên trong tâm trí của mọi người ở Gaza, nhắc nhở họ về sự sống mong manh trước sự tàn phá của chiến tranh.
Mỗi bức ảnh ông chụp đều mang hy vọng rằng người xem có thể cảm nhận được mùi của đống đổ nát, máu và cái chết còn vương vấn trong không khí. Ký ức về việc mất đi người thân trong các cuộc tấn công luôn ám ảnh ông. Mỗi lần chụp những người được cứu thoát, ông sống lại khoảnh khắc của nỗi mất mát và đau đớn sâu sắc.
Một bức ảnh phản ánh chính xác cảm xúc của ông – sự im lặng trĩu nặng khi phải nói lời tạm biệt. Ông hiểu cảm giác của người phụ nữ trong ảnh, cảm giác bất lực khi không thể nói hay thậm chí khóc. Nỗi đau của cô chính là nỗi đau của ông và họ sống với nó mỗi ngày.