Khánh Ly kể chuyện “làm mẹ 2 con” ở tuổi 18

08-05-2014 11:25 | Văn hóa – Giải trí
google news

“Đó là năm 1964, tôi và các con đang ở thành phố Đà Lạt. Tôi vừa 18 tuổi, hai con, một gái, một trai…”- Cay đắng từ cuộc sống gia đình, lạnh lẽo với tình yêu thương của người mẹ, Khánh Ly sinh con đầu lòng năm 17 tuổi.

“Đó là năm 1964, tôi và các con đang ở thành phố Đà Lạt. Tôi vừa 18 tuổi, hai con, một gái, một trai…”- Cay đắng từ cuộc sống gia đình, lạnh lẽo với tình yêu thương của người mẹ, Khánh Ly sinh con đầu lòng năm 17 tuổi.

Trong hồi ký “Chuyện kể sau 40 năm”, ngoài những ký ức cay đắng, buồn tủi về một thời thơ ấu côi cút, lạnh lẽo, Khánh Ly có kể về cuộc sống khi làm vợ, làm mẹ ở tuổi 18 của mình với người chồng đầu tiên. Những cơ cực, buồn tủi từ cuộc sống gia đình, từ sự thiếu thốn tình yêu thương của mẹ, Khánh Ly nuốt nghẹn những đau đớn vào lòng và sống với bầu trời riêng theo ý mình, bất chấp sự phản đối (và cả đánh đập) của mẹ và cha dượng.

Khánh Ly làm mẹ năm 17 tuổi
Khánh Ly làm mẹ năm 17 tuổi

Năm 17 tuổi, Khánh Ly sinh con đầu lòng. 18 tuổi, nữ ca sĩ đã trở thành bà mẹ 2 con. Cuộc hôn nhân chất chứa những nỗi đau thầm lặng khi nữ ca sĩ không có tình yêu với người chồng đầu tiên của mình.

Được sự cho phép của Khánh Ly, chúng tôi lược đăng những tâm sự của nữ ca sĩ về cuộc hôn nhân đầu tiên ở tuổi 18, ở tuổi trẻ non dại ấy, Khánh Ly đã là mẹ của 2 con. Vừa làm việc kiếm tiền nuôi con, vừa giữ thẳm sâu trong tâm hồn những cảm xúc tự do bay bổng, nữ ca sỹ đã sống những ngày như thế ở Đà Lạt…

… “Ba mẹ con sống với nhau hồn nhiên như cây cỏ trong ngôi nhà hai từng rộng lớn vắng người, trên một ngôi đồi mà người ở đó gọi là đồi Miên – tên ông nội hai đứa nhỏ. Nhà không cổng ngõ, không hàng rào, đồi rộng thênh thang, từ hông nhà ngó xuống, là một thung lũng nhỏ xanh rì, nhìn mông ra xa thấp thoáng đâu đó mầu đỏ của ngói bên cạnh những vườn trồng rau quả xanh ngắt, tiệp với màu của lá cỏ. Nổi lên trên màu xanh mượt mà như tấm áo dạ hội bằng nhung, tôi có thể biết được đó là những vườn hoa.

Thuở đó, Đà Lạt đẹp lắm. Người ta bảo Đà Lạt đẹp bởi có 4 mùa giống như Hà Nội nên con gái Đà Lạt tuy ít người xuất sắc nhưng ai nấy đều xinh xắn với nước da trắng hồng, mái tóc đen dày óng mượt. Tất cả đều vô tư, hồn nhiên và hiền lành. Các bà bán hàng trong chợ, dù là bán mắm cá, cũng mặc áo dài, bán đậu hủ rong cũng áo dài, bán ngô nướng lúc nửa khuya, bán mì Quảng, xôi gà cũng áo dài, hai má cứ ửng hồng lên bên cạnh bếp lửa…”

… “

… “Tôi nhận lời lên hát cho Night Club ở Đà Lạt với giá 2500 đồng một tháng, có cơm hai bữa và ngủ chung với các chị ở vũ trường, nếu không muốn về nhà. Kể ra thì không nhiều nhưng cũng chẳng hẹp gì lúc đó. Ông bà nội của hai đứa nhỏ ở đó, tôi có cả nguyên một tầng dưới rộng thênh thang. Hình như đây là kiểu nhà sàn lúc khởi thủy cất lên, nhưng rồi sẵn cột, xây thêm thành nhà hai tầng, chưa kể chung quanh đất trống, không trồng trọt gì ngoài mấy cây ổi, mấy giàn xu. Bên nội dường như chẳng ai để ý gì đến mấy mẹ con tôi ngoài chị Lê Quyên. Vài tháng sau, tiền lương được tăng, tôi tìm một người giữ con và ngày ngày nhảy xe lam, xe đò ra chợ Đà Lạt…”

“… Vũ trường Night Club dọn ra hôtel Du Parc, cạnh Nhà Thờ Chánh Toà, Bưu điện và đài phát thanh Đà Lạt. Bà chủ vũ trường là một người Việt Hoa, có một đứa con lai không biết lai gì, khoảng 6, 7 tuổi. Bà mướn một căn phòng ngay bên kia đường cho các chị vũ nữ ở, có người nấu cơm. Tôi thường ngủ lại đây vì khuya chẳng có ai đưa tôi về tận Chi Lăng. Trong căn nhà nhỏ này, tuyệt không có bóng dáng một người đàn ông, thế nên tôi thích ngủ lại để sáng hôm sau đi chợ rồi mới về nhà, mang đồ ăn, bánh kẹo và chơi với con rồi chiều tối, lại đi xe lam đến vũ trường…”

… “
Ở tuổi 70, Khánh Ly trở về hát tại Hà Nội. Bà chia sẻ, đó sẽ là đêm nhạc để tri ân, để tâm sự với khán giả những nỗi niềm tận đáy lòng.

… “Thời đó, tôi mới 18 tuổi, còn ham ăn, ham chơi. Chẳng có gì thú vị cho bằng quăng giày dép, chân không, đi, chạy, nhẩy khắp Đồi Cù, xuống Toà Tổng Giám mục, men theo con đường Tình Yêu dẫn lên Toà Tỉnh rồi lại lên Đồi Cù nằm khểnh dưới gốc thông hoặc thẳng tay chân trên bãi cỏ thênh thang nhìn ngắm mây trời. Không nhớ đến ai cũng không cần biết mình là ai, ngày mai sẽ ra sao. Không nhớ ai thật, không cả yêu đương. Không hề nghĩ đến gia đình và Sài Gòn. Tôi thương các con song thường tự hỏi vì sao tôi có chúng trong khi tôi chẳng có một chuẩn bị nào, chưa hề có một khái niệm về gia đình. Những lúc lang thang trên Đồi Cù, cùng các bạn gái đắm chìm dưới suối Liên Khương, tôi ước ao trở lại tuổi 14, 15. Có lẽ, tôi sẽ bắt đầu cuộc đời của tôi một cách khác.

40 năm trước, đó là ý nghĩ của một thiếu phụ tuổi 18, nằm ngủ quên dưới gốc thông già. Buổi trưa nắng vàng chan hoà trên cỏ lá, tiếng thông reo ngân dài, bất tận như một lời ru buồn. Lời ru âm thầm đi vào giấc ngủ và ở lại đó. Lời ru buồn. Rất buồn…”

… “Tôi vẫn chưa ý thức được một cách nghiêm chỉnh, bổn phận của một người mẹ. Tôi vẫn chưa đủ tình yêu đúng nghĩa dành cho các con. Tôi còn quá trẻ. Tôi đã biết gì về cuộc sống quanh tôi. Tôi yêu tôi và chưa kịp sống cho tôi. Không có gì cho tôi. Không phải là lỗi của Minh (người chồng đầu tiên của Khánh Ly- PV) trong cơn say rượu. Chỉ khổ một cái là người tôi yêu không phải là Minh. Chưa rõ ràng là ai, tôi chưa biết yêu... Mãi nhiều năm sau, tôi mới biết thế nào là tình yêu…”

 

 

 


Ý kiến của bạn