Hồi kết của vị cựu Thủ tướng ăn chơi Berlusconi

30-06-2013 02:00 | Quốc tế
google news

Sau 2 năm xét xử với 50 phiên tòa cùng sự hiện diện của cả trăm “nhân chứng”, cộng thêm những cuộc biểu tình trước tòa án để ủng hộ cũng như để lên án ông Silvio Berlusconi...

Sau 2 năm xét xử với 50 phiên tòa cùng sự hiện diện của cả trăm “nhân chứng”, cộng thêm những cuộc biểu tình trước tòa án để ủng hộ cũng như để lên án ông Silvio Berlusconi, ngày 24/6, Tòa án thành phố Milano, Italy đã kết thúc vụ án nổi tiếng “Rubygate” nhuộm màu dục tính sa đọa và tuyên bố kết án nặng nề “tội nhân”, cựu Thủ tướng Silvio Berlusconi 7 năm tù và cấm vĩnh viễn không được nắm giữ bất cứ chức vụ nào trong cơ chế Nhà nước (kể cả chức đại biểu Quốc hội).

Vậy là chỉ trong vòng khoảng hai tháng, ông Silvio Berlusconi lại bị ngành tư pháp “bồi” thêm một bản án mới sau khi Tòa án Kháng cáo của Milano hồi đầu tháng 5 đã y án kết tội 4 năm tù và nghiêm cấm 5 năm giữ các chức vụ Nhà nước trong vụ án về gian lận thuế của Tập đoàn tài chính Mediaset. Và lần này thì bản kết tội xem ra còn nặng nề hơn lần trước, nhất là quyết định “nghiêm cấm vĩnh viễn không được giữ bất cứ chức vụ nào của Nhà nước” cũng có nghĩa là “lột bỏ” tất cả áo giáp ô dù chính trị mà chính bản thân ông Silvio Berlusconi đã tròng vào mình hơn hai thập niên vừa qua để trốn nợ nần công lý.
Hồi kết của vị cựu Thủ tướng ăn chơi Berlusconi 1
 Italy từng được lãnh đạo bởi một Thủ tướng có những quan hệ “không minh bạch”.

Sự việc thật ra không đơn giản như thế. Trước mắt là ông Silvo Berlusconi sẽ kháng án lên Tòa án Kháng cáo và sau đó nếu cần sẽ kháng án lên Tòa án Tối cao... Và nhất là các ngành tư pháp của Italy vốn nổi tiếng là “nhanh như rùa” và dày đặc các “gập ghềnh hành chính”, cộng thêm một đội ngũ luật sư hùng hậu mà Berlusconi có trong tay ... Và nhất là ông ta vẫn còn đang là “thủ lĩnh siêu phàm” của một cái đảng “chính trị siêu thị” “Nhân dân tự do” và dù rằng đảng này hiện nay đang mất phiếu trầm trọng nhưng tính ra Berlusconi vẫn còn được đến trên dưới 6 triệu cử tri ủng hộ (dựa theo kết quả bầu cử Quốc hội hồi tháng 2 vừa qua), thì chắc chắn sự nghiệp chính trị của Berlusconi sẽ không thể nào kết thúc một cách “êm xuôi” như thế được.

Đúng ra câu hỏi đang làm xôn xao dư luận và đang làm “điên đầu” các chuyên gia về chính trường Italy là: liệu tất cả các bản án kết tội nói trên sẽ gây ra những hệ lụy nào trên sân khấu chính trị? Và nhất là trước mắt Chính phủ “đại đoàn kết” hiện nay, Chính phủ mà trong đó có sự hiện diện của cả lực lượng chính trị của ông Silvio Berlusconi sẽ phải bị “chết yểu” sau khi chỉ ra đời khoảng 2 tháng?

Qua những sự kiện mà công luận đã phải chứng kiến trong suốt hai thập niên vừa qua, chắc chắn ông Silvio Berlusconi sẽ tạo ra những áp lực chính trị tác động lên Chính phủ cũng như trong Quốc hội để hòng tìm kế tự giải cứu cho chính mình.

Theo các “binh thư yếu lược” mà Berlusconi vẫn thường dùng trước đây là... hăm dọa cho đổ Chính phủ và đi bầu lại Quốc hội. Nhưng hiện nay, ngoài những bất cập về mất ổn định chính trị sẽ tạo thêm khó khăn kinh tế tài chính cho Italy nói chung, cho các tập đoàn kinh tế tài chính lớn của chính ông Silvio Berlusconi nói riêng, đảng chính trị của Berlusconi hiện nay đang bị phân hóa trầm trọng và bị mất cử tri, do đó đi bầu lại Quốc hội trong tình cảnh như thế cũng chưa chắc là “diệu kế” đối với Berlusconi. Nhất là sau vụ mất phiếu thảm hại hồi tháng 2 vừa qua, nhưng nhờ vào những rối loạn trong hàng ngũ của phe trung tả đến độ phải đi đến giải pháp Chính phủ “đại đoàn kết”... thì đây là thời cơ duy nhất còn lại để bản thân Silvio Berlusconi còn có tiếng nói trên chính trị. Lật đổ Chính phủ “đại đoàn kết”... trong lúc này đối với Berlusconi là tự mình đâm thủng phao cấp cứu trên biển cả trong khi chung quanh không có bóng dáng của một con thuyền nào.

Nội dung “ăn chơi trác táng” hay “đồi trụy tính dục” là một trong những luận điểm mà các lực lượng chính trị của Berlusconi vẫn áp dụng để tìm cách chạy tội chính trị cho ông ta. Bởi vì vấn đề thực sự mà Tòa án Milano kết tội không phải chỉ đơn thuần vì lý do đạo đức trong vấn đề trác táng hay đồi trụy. Vấn đề nghiêm trọng thực sự là sự lạm quyền của ông Silvio Berlusconi khi ông ta nhân danh là Thủ tướng (thời điểm tháng 5/2010).

Khi đó, ông ta đã trực tiếp gọi điện thoại đến sở cảnh sát của thành phố Milano để ra lệnh cảnh sát phải trả tự do cho cô gái dưới tuổi vị thành niên người Maroc tên Karima El Mahroug (biệt danh Ruby) bị cảnh sát bắt về tội ăn cắp vặt và không có giấy tờ. Thậm chí, Berlusconi còn ngụy tạo với cảnh sát Milano rằng cô Ruby này là cháu gái của ông Mubarak, lúc đó vốn đang là Thủ tướng Ai Cập, do đó cần phải trả tự do cho cô Ruby để tránh những hệ lụy ngoại giao.

Vấn đề thực sự trở nên nghiêm trọng khi công luận ngộ ra rằng Italy đang được lãnh đạo bởi một Thủ tướng có những quan hệ “không minh bạch” với những nhân vật “không rõ ràng” và điều này có nghĩa là Thủ tướng lúc nào cũng có thể bị áp lực để che giấu những điều không minh bạch. Và những áp lực đó, trong cương vị Thủ tướng của một quốc gia, có thể sẽ có những hệ lụy lên đến vấn đề an ninh quốc phòng của Italy. Đây mới chính là nội dung bản luận tội của Tòa án Milano: Lạm quyền và gây tiền đề mất an ninh cho Nhà nước.

                 Lê Sơn

 (Theo Telegraph)


Ý kiến của bạn