Tôi là một cô gái xuất thân nông thôn, về Hà Nội học đại học. Vì điều kiện kinh tế gia đình rất eo hẹp nên tôi phải kiếm việc làm thêm. Làm gia sư, đi phụ bàn cho các quán ăn, quán cà phê, trông cửa hàng quần áo… việc gì lương thiện mà ra tiền cũng làm hết. Và trong một lần đi phụ bàn cà phê về muộn, ngang qua ngõ vắng gần nơi thuê nhà trọ, tôi đã bị một đám thanh niên xâm hại. Trong lúc đó thì có một người đàn ông đi xe ôtô xuất hiện, vừa chiếu đèn, vừa bấm còi, vừa hô to, vừa xách một cục gạch trên đường chạy đến... khiến nhiều người dân từ trong ngõ sâu ùa tới, anh đã cứu được tôi. Thực sự là anh đã cứu được tôi. Nhưng tôi thì ê chề tan nát.
Sau biến cố này, tôi phải nghỉ học mất hai tháng. Tôi cũng không dám về quê, sợ bố mẹ biết chuyện lại đau buồn. Tôi vùi đầu vào công việc làm thêm. Làm như điên, cốt để hết quỹ thời gian mỗi ngày, khi về nhà trọ chỉ còn mỗi việc là vật ra ngủ.
Tôi không ngờ rằng anh vẫn âm thầm theo dõi tôi, đi theo tôi mỗi ngày, sau này anh bảo anh muốn bảo vệ tôi, còn sợ tôi trầm uất dẫn đến làm liều thiệt thân. Và rồi, một ngày anh đã xuất hiện ở chỗ tôi làm, một tháng sau sự kiện trên. Sau đó, dần dần, với sự quan tâm hết sức vô tư của anh, tôi đã chạnh lòng. Rồi anh ngỏ lời với tôi. Tôi không dám tin vào điều ấy. Tôi từ chối, tôi nói tôi không xứng đáng với một người hào hiệp như anh. Nhưng anh vẫn nhất quyết không từ bỏ, thậm chí anh một mình lên Phú Thọ quê tôi để gặp mặt bố mẹ tôi, xin phép được qua lại.
Cuối cùng thì đám cưới cũng diễn ra khi tôi vừa tốt nghiệp đại học. Tôi về sống cùng anh trong căn hộ mà bố mẹ anh đã mua sẵn cho anh từ trước. Cuộc sống của hai vợ chồng những ngày đầu diễn ra vô cùng khó khăn, nhất là trong chuyện chăn gối. Tôi không thể nào quên được điều kinh hoàng đã đến với mình. Anh sau những ngày kiên trì bắt đầu buồn bực, khó chịu. Đến lúc tôi bắt đầu rung cảm, trớ trêu thay, cũng là lúc anh ngoảnh mặt lại với tôi. Và tôi cũng không ngờ trong những ngày khó khăn ấy, ông trời lại mang tới cho tôi một đứa con.
Tôi có bầu, chồng tôi lại tỏ ý nghi ngờ một cách cực kỳ vô lý, rằng đứa con ấy liệu có phải của anh. Ô hay, không của anh thì của ai chứ. Anh nói một người đàn bà luôn kêu đau khi gần chồng thì làm sao cái con cung quăng của anh nó chạy vào được, nó chết ngắc từ ngoài cửa rồi còn đâu. Ôi trời, cái thứ lý luận này của anh không thể chấp nhận được mà tôi cãi sao cũng không nổi. Rồi tôi sinh con. Không khí giữa hai vợ chồng ngày một căng thẳng. Anh bắt đầu chì chiết tôi, thậm chí lại mang cả chuyện tôi bị xâm hại ra để bóng gió.
Anh đã khiến tôi thất vọng vô cùng. Người hùng của hôm nào đã biến mất, thay vào đó là một người đàn ông nhỏ nhen, ích kỉ, xấu tính, thô bạo. Anh thậm chí đã từng thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tôi chỉ vì một xô xát nhỏ. Rồi tôi sinh con, không đi làm được vì con còn nhỏ, chi tiêu trông cả vào tiền anh đưa, cuộc sống lại càng khó khăn hơn.
Anh luôn ở tâm thế của người ban phát, còn tôi là người đón nhận, chờ đợi. Anh ban thì nhận, không ban thì thôi. Tôi nghĩ cách vừa trông con mình vừa trông con giúp hàng xóm để kiếm thêm thì anh ngay lập tức bế đứa bé sang trả người ta, bảo vợ tôi trông con tôi còn không xong, trông được con ai nữa.
Và giờ đây, con tôi đã hai tuổi. Tôi vẫn câm nín mỗi ngày khi anh uống rượu về, lên cơn say đập phá đồ đạc và tha hồ chửi rủa. Anh rất thất thường, thỉnh thoảng lại khóc hu hu xin lỗi tôi, rồi đưa cho tôi cả cục tiền. Nhưng có thể ngay hôm sau anh đã lại dùng vũ lực.
Tôi muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng tôi cứ nghĩ mãi đến cái ơn của anh. Thực sự là anh đã lôi tôi lên từ bùn lầy, đã mang lại cho tôi niềm vui sống, đã mang tới cho tôi đứa con như thiên thần. Bỏ anh tức là tôi phản bội anh, tôi quên ơn anh. Mỗi khi anh say, anh khóc tôi lại thấy thương anh vô cùng. Nhưng lúc anh đánh tôi, chửi tôi, tôi lại thương mình hơn.
Tôi thấy mình thật bạc nhược, thấy đầu óc mình đúng là mụ mẫm quá, tôi chẳng biết làm thế nào để vừa trả được ơn vừa tự giúp được mình.
V.T.T (Nam Định)
Bạn và thiên thần của bạn hãy đưa anh ấy ra khỏi hang ổ của con ma men nguy hiểm. Đưa bằng cách nào? Bằng tình yêu. Chỉ tình yêu mới cứu được anh ấy mà thôi...
TRẦN ĐĂNG KHOA:
Chuyện của bạn, thực ra chẳng có gì rắc rối cả. Hạnh phúc vẫn đang trong tay bạn đấy. Bạn là người rất may mắn. May mắn lại nảy sinh từ sự bất hạnh. Một nỗi bất hạnh kinh hoàng. Nhưng rồi nhờ thế, bạn lại tìm được người tốt, tìm được một người chồng còn trên cả tuyệt vời. Thì đó, bằng cớ là anh ấy đã cứu bạn trong lúc bạn đang nguy nan nhất. Và rồi từ lòng tốt, “anh vẫn âm thầm theo dõi” bạn, “đi theo bạn mỗi ngày”. “Anh đã bảo vệ bạn, “sợ bạn trầm uất dẫn đến làm liều thiệt thân”. Và rồi, từ đó, tình yêu đã xuất hiện. Một tình yêu tuyệt vời. Rất đáng tin cậy. Trong tình yêu, thường xuất hiện hai dạng. Một, chỉ trông thấy nhau là “bùng cháy ngay”. Người đời gọi là “tình yêu sét đánh”. Không cần biết hoàn cảnh, lai lịch, quá khứ hay hiện tại. Trông là mê. Là muốn chiếm lĩnh.
Mối tình ở kiểu này rất thú vị. Bởi vô cùng say đắm. Nhưng cũng rất nguy hiểm. Bởi đó là mê. Nói đúng ra, đó là tình yêu ngấm bùa mê thuốc lú. Mê rồi sẽ đến lúc tỉnh. Tỉnh lại dễ chán nhau. Nhiều cặp uyên ương tan vỡ cũng vì trường hợp này. Còn một tình yêu ở dạng khác. Bắt đầu từ cái nghĩa. Rồi tình yêu mới nảy sinh. Loại tình yêu này, không say đắm cuồng si, nhưng lại nồng đượm, bền chặt, chứ không bồng bột, xốc nổi. Bạn ở trường hợp thứ hai này. Anh ấy đã nhận ra vẻ đẹp của bạn và yêu bạn. Anh ấy rất hiểu bạn. Tình yêu bắt đầu từ lòng tốt. Và để yêu bạn, anh ấy đã vượt qua mọi rào cản. Xóa đi cái quá khứ không dễ vượt qua đối với người tầm thường và ngay cả với người bình thường. Trời đã ban cho bạn một người chồng tuyệt vời. Bạn cũng đã biết điều ấy mà lại không biết tận dụng để đón nhận điều ấy. Những gì cần phải quên thì bạn lại nhớ.
Chính anh ấy đã quên và giúp bạn quên thì bạn lại nhớ. Sai lầm đó của bạn đã thành một cái hố sâu ngăn cách giữa hai người. Đúng như bạn nói “Anh sau những ngày kiên trì bắt đầu buồn bực, khó chịu”. Vì sao? Vì anh ấy nghĩ bạn không yêu anh ấy. Nếu yêu, chẳng ai còn thấy đau đớn trong lúc đắm say. Bởi thế, khi bạn có bầu, anh ấy tỏ ý nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu. “Anh nói một người đàn bà luôn kêu đau khi gần chồng thì làm sao cái con cung quăng của anh nó chạy vào được, nó chết ngắc từ ngoài cửa rồi còn đâu...”. Đúng như bạn nói, “cái thứ lý luận này của anh không thể chấp nhận được”, vì không đúng. Bởi có người bị cưỡng bức, không những đau mà còn kinh hoàng, vậy mà vẫn có bầu đấy thôi. Tuy nhiên, nếu bạn hiểu tâm trạng của chồng bạn thì bạn sẽ rất thương anh ấy. Anh ấy đang rất đau khổ, tính khí “thất thường, thỉnh thoảng lại khóc hu hu xin lỗi” bạn, “rồi đưa cho” bạn “cả cục tiền. Nhưng có thể ngay hôm sau anh đã lại dùng vũ lực...”. Không phải anh ấy đánh bạn đâu. Rượu nó đánh bạn đấy. Người thế đâu có xấu.
May mắn cho bạn là bạn đã có một thiên thần với anh ấy. Có thể trong lúc quẫn bách, anh ấy còn nghi ngờ. Nhưng việc xác định không khó khăn gì. Cũng không cần phải dùng đến ADN. Điều quan trọng bây giờ là bạn phải cứu anh ấy. Trước đây, anh ấy đã từng là người hùng cứu bạn, giúp bạn thoát khỏi nanh vuốt của bầy quỷ râu xanh. Bây giờ, bạn cũng phải thành một nàng tiên, đưa anh ấy ra khỏi hang ổ của con ma men nguy hiểm. Đưa bằng cách nào? Bằng tình yêu. Chỉ tình yêu mới cứu được anh ấy thôi. Rượu có thể làm cho người ta say. Say đến mất trí và mụ mẫm. Nhưng đời lại có thứ còn say hơn cả rượu, mạnh hơn cả rượu. Đó là đàn bà. Bạn hãy đánh thức cái chất đàn bà trong người bạn dậy để cùng bạn giành lại anh ấy. Giành bằng cách nào thì chỉ có bạn biết. Đó là một bí mật giời ban riêng cho đàn bà. Lão già lẩm cẩm này làm sao mò ra được. Chúc bạn hạnh phúc.