Những ngày đầu mùa xuân trên cung đường Hồ Chí Minh huyền thoại, những rừng cao su đang trổ lá non xanh mới, những vườn tiêu mỡ màng trên vùng đất bazan. Hoa blang (pơlang) trên những thân cây cao vút rực lửa để điểm xuyết những chấm đỏ trên bầu trời cao xanh, trong vắt mỗi khi ngẩng mặt ngắm nhìn. Mùa xuân Tây Nguyên, hoa cà phê nở muộn vẫn trắng xóa trên cành. Trên con đường Hồ Chí Minh huyền thoại, đoạn vắt qua cao nguyên từ Quảng Trị đến Đăk Lăk, những ngày đầu xuân mới đã được ghi lại. Đó là bức tranh đẹp nhất trong những bức tranh của vùng núi rừng đại ngàn với điểm xuyết đan xen một làng M’nông hay Ê Đê, J’rai hay Banah trên chập chờn mây nắng cùng những ngụm tình cảm nặng sâu thấm đẫm nét mộc mạc hiền hoà, cởi mở và da diết của những con người qua nhiều thế hệ vẫn nặng nợ với thiên nhiên nơi này.
Những vườn tiêu xanh mướt mắt nằm ven đường. Mùa này, hoa cà phê nở trắng trời Tây Nguyên, báo hiệu một niên vụ bội thu. Chẳng biết có quá hay không khi mọi người luôn gọi mùa xuân ở cao nguyên là “mùa xuân trắng” bởi bạt ngàn màu trắng của hoa cà phê. Hoa cà phê phủ một màu bung biêng trắng, ngào ngạt hương đưa của những làng buôn đã ngày càng thay da đổi thịt, những núi đồi nhấp nhô xanh trong nắng gió.
Trên cung đường huyền thoại này, bạt ngàn những rừng cao su mùa rụng lá trải dài tít tắp. Cao su là một trong những cây trồng chủ đạo ở vùng núi rừng Trường Sơn - Tây Nguyên, đem lại việc làm và thu nhập cho người dân nơi đây.
Đường Hồ Chí Minh chạy vắt trên dãy Trường Sơn đi qua nhiều tỉnh thành của miền Trung - Tây Nguyên. Tình đất tình người trong cuộc nhàn du càng thiết tha hơn về bầu bạn, về con người và quê hương đất nước, như một tứ thơ ngân rung từng li ti mao mạch dẫn nguồn máu nóng ấm truyền lưu trong tâm hồn và huyết quản trong dài rộng nguy nga của dáng hình giang sơn cẩm tú này. Những thị trấn, thị tứ miền sơn cước đã thay da đổi thịt rất mạnh mẽ qua thời gian. Trong ảnh là ngã ba thị trấn Ngọc Hồi (huyện Ngọc Hồi, Kon Tum) - nơi có khu vực được mệnh danh là Ngã ba Đông Dương, nơi một tiếng gà gáy cả ba nước cùng nghe.
Những ngôi nhà Rông, nhà mồ là biểu tượng văn hóa của người dân bản địa nơi đây. Trên suốt dọc đường, những mái nhà Rông cao vút hay những ngôi nhà mồ nằm lặng lẽ tĩnh mịch như thế cứ hiển hiện như mời gọi mọi người khám phá cả một nền văn hóa, tín ngưỡng độc đáo đặc biệt của con người nơi này.
Xen giữa những con đường trải nhựa phẳng lì là những con đường đất đỏ đặc trưng của Tây Nguyên. Tây Nguyên đang bước vào giữa mùa khô, mùa của những con đường nắng gió và tràn bụi. Nắng lạnh ban ngày và se sắt về đêm. Gió cứ cần mẫn ào ào thổi xuôi một hướng suốt đêm ngày không ngưng nghỉ. Nắng gió nơi đây thật riêng biệt, đặc trưng, khác lạ. Những cơn gió trở mình mà không vật vã, không bùng lên thành những trận cuồng phong, không làm tơi tả cỏ cây như những cơn gió biển hoang tàn. Gió nơi đây cứ thổi dài mơn man trên đỉnh núi, qua triền đồi, qua mép sông, qua bầu thác. Gió chỉ đủ lan tỏa lên mặt đất tất cả những chất chứa ngàn năm trong lồng ngực đại ngàn sâu thẳm. Những cơn gió hoang dại và phóng túng đặc trưng của mùa xuân mà chẳng nơi nào trên đất nước này có được.
Cầu Đăk Rông (huyện Đăk Rông, Quảng Trị) - điểm nhấn về công trình xây dựng giao thông rất ấn tượng trên rừng xanh núi thẳm này.
Cựu binh Hồ Văn Sanh (người Tà Ôi, huyện Đăk Rông, Quảng Trị) đã ở cái tuổi 86 mà những bước chân lên dốc vẫn dứt khoát, thanh thoát. Tham gia kháng chiến từ năm 1959, kinh qua nhiều trận đánh khốc liệt, giờ cụ thanh thản sống bên con cháu. Ngày đầu xuân mới, cụ đi gần 6km đường để đến thăm cháu mình.