Đã lâu lắm rồi, 10 năm tôi mới trực lại ở bệnh viện. Cảm giác đêm trực với tôi vừa quen vừa nhiều điều mới quá. Bệnh viện đã thay đổi nhiều. Khoa tôi bệnh nhân đông hơn so với thời điểm cách đây 10 năm, trực vất vả hơn, có khi là cả đêm không được ngủ.
Nửa đêm điện thoại reo có cuộc mời hội chẩn cấp, tôi vội vàng đi vội đôi giày thể thao, mặc chiếc áo khoác ra ngoài. Năm nay thời tiết Hà Nội khắc nghiệt hơn, những đợt lạnh buốt kéo dài kèm theo mưa làm cho cái lạnh càng thêm lạnh. Cầm theo cái ô và gọi một bác sĩ nội trú đi cùng, chúng tôi bước đi trong mưa, gió và rét, dưới ánh đèn lờ mờ của khuôn viên bệnh viện. Những cơn gió thổi mạnh như muốn thổi bay cả ô và chúng tôi đi.
Khoa chúng tôi đi hội chẩn khá xa. Trong đêm đông giá rét, chúng tôi gặp nhiều người nhà bệnh nhân túc trực bên ngoài. Họ nằm ngủ trong những chiếc chiếu hay những mảnh vải trải xuống những chỗ trống trong khuôn viên bệnh viện. Rồi khi những cơn mưa ập xuống, họ lại vội vàng quấn vội những chiếc chăn màn chạy vào co ro dưới những mái hiên nhà, mặc cho những hạt mưa hắt ướt người. Đâu đó có những người nhà bệnh nhân nằm co ro trên chiếc ghế đá. Tôi hiểu lúc này đối với họ có được chỗ nghỉ lưng, chợp mắt được một chút là quý vô cùng.
Năm nay, ngành y tế bước sang năm thứ ba để chống chọi với dịch COVID-19. Khó khăn với ngành y tế chúng tôi về mọi mặt. Nhưng với người bệnh và người nhà bệnh nhân còn vất và hơn nhiều. Họ không được gặp và ở bên người thân mình trong những lúc nằm viện, những lúc cần nhất sự quan tâm chăm sóc của người thân về tinh thần. Rồi có những người ra đi mà không kịp dặn dò hay nhìn thấy những người thân yêu của mình. Những nỗi đau về tinh thần đối với họ quả thật không thể thấy hết được.
Tôi chợt nhớ tới nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương, với bài hát Đêm đông "Thời gian như ngừng trong tê tái, cây trút lá cuốn theo chiều đông…."
Hàng cây đại trong bệnh viện trơ trụi lá, khẳng khiu như những cành củi khô. Nhưng tôi cảm thấy ấm lòng khi phòng công tác xã hội của bệnh viện có siêu thị 0 đồng cho người bệnh vào dịp tết. Siêu thị cung cấp bữa ăn, vật dụng miễn phí cho người bệnh và người nhà bệnh nhân phải ở lại bệnh viện điều trị trong dịp Tết. Vậy là người bệnh và thân nhân của họ sẽ có một cái tết ở bệnh viện ấm áp hơn nhờ sự kết hợp giữa bệnh viện và những nhà hảo tâm.
Đông qua rồi xuân sẽ đến, hàng cây đại thụ trước viện tôi sẽ lại đâm chồi nảy lộc, một hàng cây xanh tươi sẽ thay cho hàng cây khẳng khiu trụi lá. Tôi thấy trong lòng vui hơn và cầu chúc cho một năm mới bình an đến với mọi người.