Có rất nhiều ký ức hiện về sau câu chuyện nhớ quên. Nơi mùa gió hoa khế rơi trong mắt
(Tôi làm thơ)
Cho những mùa xuân cha không đứng trước hiên nhà
Đi qua tháng nắng và mùa mưa giăng mắt
Con trở về bụi đời làm những nếp nhăn trên khuôn mặt
Gặp lại trẻ thơ trong ký ức của gia đình
Hôm nay con thức dậy và ngồi với bình minh
Trong lặng lẽ giữa khu vườn lá đổ
Những bước chân đã rời xa nơi thành phố
Tìm lại bình yên ngược theo những khung hình
Tấm ảnh này ngày xưa mẹ thật xinh
Và kia là cha thời còn trai trẻ
Sau rất nhiều phong ba ngược xuôi đời nhiều lẽ
Chúng con chào đời trong những nỗi vui riêng
Năm tháng làm nên những cảm xúc thiêng liêng
Mỗi buổi sớm bên ngôi nhà lại râm ran cười nói
Khung hình này con và các anh chị em cùng chụp vào một buổi trưa nắng rọi
Đã từ lâu tuổi thơ vẫn đứng lại bên bậc thềm!
Có rất nhiều ký ức hiện về sau câu chuyện nhớ quên
Nơi mùa gió hoa khế rơi trong mắt
Con ngồi lại với những điều được mất
Hình như mẹ ít cười từ cái ngày cha rời bỏ đi xa
Lại một mùa xuân cha không đứng trước hiên nhà
Không có lời chúc nào cho con qua lời nói
Chỉ có bình yên trên mắt cha còn rọi
Từ di ảnh nhìn theo bước chúng con
Lại một mùa xuân ngang qua trong ngõ mòn
Những tấm hình cũng theo vậy mà nhiều lên số tuổi
Mẹ tóc bạc thêm - con thì bối rối
Bao giờ về được ngày xưa?
Cho cuộc đời ở lại với xa đưa
Có những hạnh phúc được tính bằng số điều còn nhớ
Không phải đếm trên tháng năm có nhau hay bằng những duyên nợ
Con sẽ giữ bên mình những ý nghĩa rất riêng!
Cho những mùa xuân cha về cùng với sự bình yên
Mẹ lại mỉm cười khi lau những khung hình đã cũ
Khu vườn vẫn rộng và bầy chim đến hót vang sau giấc ngủ
Tình yêu chỉ dung dị là vẫn mãi còn trong ký ức của nhau!
Vài nét về tác giả:
Cũng có lúc ta nhận ra thực sự chẳng muốn mình mãi như một đám mây trôi!
Nguyễn Trường Phong