Rồi lại lủng củng giữa Nga và Mỹ. Bây giờ có phần dịu chút, nhưng nguy cơ chiến tranh vẫn là có thật. Thế giới thực sự nóng vì nguy cơ chiến tranh rất cao…
Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Nếu có chiến tranh thì chỉ là những xung đột lẻ tẻ ở đâu đó. Chắc chắn, không có cuộc chiến lớn với Triều Tiên hay giữa Nga và Mỹ. Không thể xảy ra được. Bởi nếu có xảy ra thì không phải cuộc chiến tranh bình thường, mà là chiến tranh hạt nhân. Không ai đùa với lửa, trừ những kẻ mất trí. Những nhà lãnh đạo có tầm ảnh hưởng đến thế giới không có ai mất trí cả. Họ đều rất tỉnh táo, đều có những toan tính riêng. Và rồi họ làm xiếc, đi nhún nhảy trên dây, họ không mang ô để giữ thăng bằng mà vác theo cả những quả bom nguyên tử làm bằng giấy bồi. Thế rồi họ quay đảo, lúc xiêu bên nọ, lúc vẹo bên kia, làm chúng ta sợ đến vã mồ hôi. Nhưng yên tâm. Không có cú ngã nào hết. Bởi đó là những diễn viên siêu đẳng. Và rồi cuối cùng ông Trump sẽ “hôn” ông Putin như hai gã đồng tính. Cũng như ông Trump cũng từng ùng oàng bao lời cứng rắn về biển Đông nhưng rồi lại bắt tay ông Tập Cận Bình. Các nước nhỏ đừng có hí hửng mà rồi bị bán đứng sau lưng đấy…
Khi chiến tranh hạt nhân bùng nổ thì không còn người thắng trận. Không ai đùa với lửa, trừ những kẻ mất trí! (NT Trần Đăng Khoa)
- Lão tin thế à? Lão không thấy còi báo động hú vang trên các con phố ở Thủ đô Bình Nhưỡng ư? Chiến sự đã căng như dây đàn…
Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Không phải tôi tin. Mà nhiều người tin. Những người đó đều tài hơn chúng ta, thông minh hơn chúng ta. Cũng như mấy năm trước thôi. Hàng ngàn người Việt đang làm việc, học tập, sinh sống tại Hàn Quốc hồi ấy không hề có sự chuẩn bị gì để ứng phó với chiến tranh. Cũng không có cơ quan ngoại giao nào rời khỏi Bình Nhưỡng, dù chính quyền cảnh báo không bảo đảm sự an toàn cho tính mạng của họ. Vậy họ có liều lĩnh không? Có chủ quan không? Không! Không ai chủ quan cả. Đó là những người tỉnh táo nhất, am tường chiến sự nhất. Họ biết rất rõ sẽ không có gì xảy ra cả. Bởi như tôi nói, chẳng ai dại mà đùa với lửa. Bởi thế đến cả diều hâu Mỹ cũng đã hóa thành chú bồ câu hòa bình rồi đó thôi. Chính Mỹ hồi đó cũng đã chủ động hủy kế hoạch phóng thử tên lửa theo lịch trình đã định sẵn vì “không muốn Triều Tiên hiểu lầm”. Triều Tiên cũng không phóng tên lửa hạt nhân ra Thái Bình Dương nhân ngày sinh Kim Nhật Thành. Hàn Quốc cũng mong mở lại cuộc đàm phán giữa hai miền và các bên có liên quan về vấn đề hạt nhân. Triều Tiên cũng đã có thời dừng việc phóng thử tên lửa tầm trung vì… sự cố máy tính. Giới công nghệ hồi đó lại một lần nữa rực sáng vì vai trò quan trọng của mình, không phải chỉ bằng những phát minh vĩ đại, đã đưa loài người lên những tầm cao, mà còn ghê gớm hơn, họ đã cứu được cả loài người, đã ngăn được cả cuộc chiến tranh thế giới thứ ba, một cuộc chiến tranh hạt nhân với sự hủy diệt thật là tàn khốc. Thế là hòa. Và hòa trong trận chiến này có nghĩa là ai cũng thắng. Cuối cùng thì cả làng đều vui vẻ. Bây giờ, nhìn bề ngoài, có vẻ căng hơn, Mỹ điều tàu sân bay đến gần Triều Tiên. Hàng vạn dân Triều Tiên đã rời Thủ đô Bình Nhưỡng. Nhưng rồi sẽ chẳng có gì xảy ra đâu. Bởi chẳng ai dại mà đùa với lửa. Rồi đây, có thể Triều Tiên sẽ tiếp tục phóng thử tên lửa đạn đạo. Nhưng tôi tin cả Mỹ, Nhật và Hàn cũng sẽ thừa khôn ngoan chỉ coi hành động đó như trò chơi trận giả. Chả nên chấp làm gì. Và tôi tin, rất tin rằng, những quả tên lửa đạn đạo của Triều Tiên nếu có được phóng thử thì cũng sẽ “nổ dữ dội” trên một vùng biển hoang vu nào đó trên Thái Bình Dương xa mù, chả ảnh hưởng đến ai. Nếu lại ngăn chặn hay bắn hạ là một việc làm dại dột, vì hành động ấy có thể kích động sự nổi giận lây truyền, dẫn đến những hành động không còn kiểm soát được. Và thảm họa tất yếu sẽ xảy ra. Khi chiến tranh hạt nhân bùng nổ thì không còn người thắng trận. Tất nhiên hứng chịu thiệt hại nhất vẫn là Hàn Quốc và Triều Tiên. Sau nữa là Nhật Bản. Nhưng tôi tin điều đó sẽ không xảy ra đâu. Triều Tiên đâu phải đối thủ của Mỹ! Sức mạnh của Triều Tiên là vũ khí hạt nhân. Nếu không có hạt nhân, họ đã thành Iraq. Nhờ có hạt nhân mà họ vẫn tồn tại được. Vì thế, khó mà ngăn được Triều Tiên từ bỏ sản xuất vũ khí hạt nhân, dù người dân cần hạt gạo, tấm áo hơn là bom nguyên tử. Cao hơn cả vũ khí hạt nhân còn là con người. Lính Triều Tiên không phải lính Iraq. Và Triều Tiên cũng không phải Iraq. Mỹ, Nga, Trung Quốc, Nhật, Hàn đều biết rõ điều đó. Và chúng ta hy vọng lò lửa ấy sẽ hạ nhiệt dần. Chí ít cũng chỉ căng thẳng và nóng bỏng, càng ngày càng nóng trong những trận đấu khẩu, còn trên mặt đất bình yên vẫn không có gì xảy ra cả. Các bạn du lịch muốn khám phá sự bí ẩn của Triều Tiên hay chiêm ngưỡng những thành quả phát triển kinh tế rất phồn thịnh của Hàn Quốc, Nhật Bản thì xin cứ lên đường. Chúc các bạn an toàn và “thuận buồm xuôi gió”!