Tôi tên Lam, cách đây một năm có viết bài "Sợ sệt mỗi khi gần chồng". Một năm qua, hàng đêm tôi đều mất ngủ, cố gắng nghĩ về những kỷ niệm yêu thương trước kia để trấn áp nỗi sợ hãi.
Một năm đã qua kể từ khi biết sự thật về chồng, thật là khó khăn với tôi khi vẫn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này. Chồng có vẻ hối lỗi (theo cách nghĩ của tôi), tuy anh chưa một lần nói lời xin lỗi nhưng tôi thấy anh ở nhà nhiều hơn, đưa mẹ con tôi đi du lịch, đi đâu thấy đồ ăn ngon dù rất mắc anh vẫn mua về rồi bắt 2 mẹ con phải ăn ngay trước mặt anh. Anh cũng xây một căn nhà rộng lớn, hơn nhiều so với căn nhà cũ rồi hỏi ý kiến tôi về cách trang trí nội thất. Anh bắt tôi tìm người giúp việc trước khi căn nhà hoàn thành, anh còn đang hoàn thành một kế hoạch kinh doanh để chúng tôi có thêm thu nhập, nói chung gia đình tôi trong mắt mọi người cực kỳ hoàn hảo, hạnh phúc.
Về phía tôi lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc khi ai đó khen chồng đẹp, con ngoan, gia đình hạnh phúc, hơn lúc nào hết hiện giờ tôi cảm thấy trống rỗng và cô đơn. Tuy chưa một lần dằn vặt anh về chuyện cũ, dặn lòng rằng vì con sẽ bỏ qua tất cả nhưng tôi lại hay nghĩ về những chuyện đó. Mỗi khi anh ra khỏi nhà tôi tự hỏi anh đi đâu, làm gì, có đến chỗ cô ta không, những điều đó làm tôi bực tức khó chịu. Đôi khi trút bực tức ấy lên con khi lúc đó nói con không nghe lời, đánh con xong khi bình tĩnh lại mới thấy giận bản thân, giận mình vô lý khi trút hết lên đầu con trẻ. Vừa xoa chỗ đau, tôi vừa khóc vừa xin lỗi con.
Nhiều lần anh nói đi công tác và thông qua bạn bè biết được cô ta cũng không có ở địa phương trong những thời điểm đó thì trong lòng tôi như sôi sục, muốn từ bỏ tất cả, đập phá một cái gì đó cho hả giận, muốn đến trước mặt hai người đó để nói rằng tôi đã biết hết rồi đấy. Sau tất cả, tôi không dám làm bất cứ điều gì, cảm thấy mình thật nhu nhược khi cứ bám theo người đàn ông đó.
Có bạn trách tôi chỉ biết lên đây than vãn chứ không dám làm gì, tôi cũng cảm thấy trách mình ghê gớm, tự thấy mình thật ngu ngốc, bất lực. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đưa ra nhiều cách nhưng cuối cùng chọn cách cam chịu. Tôi cảm thấy bức bối, bí bách khi không thể chia sẻ cùng ai, không dám tâm sự cùng người thân. Có một người bạn để tâm sự thì cũng không dám kể chuyện, sợ người ta nhàm chán khi suốt ngày phải nghe chuyện không hay của mình. Nhiều lúc cắn môi đến bật máu để kìm nén không phá nát tất cả.
Tôi thật sự cảm thấy cô đơn, muốn khóc thật to, la hét cho hả giận. Nhiều lúc tôi cũng ước mình có một chút đa tình để có thể đong đưa với người đàn ông khác cho chồng biết trong mắt người đàn ông khác tôi cũng tuyệt vời lắm. Tôi ước mình có thể dựa vào vai họ để khóc, tâm sự hết những ấm ức trong lòng, hay chỉ để tìm lại một chút bình an, ấm áp. Vậy mà thật sự tôi không thể làm được chuyện đó.
Một năm trôi qua tôi vẫn chưa làm gì để thay đổi cuộc sống của mình dù rất muốn. Hàng đêm tôi đều mất ngủ, cố gắng nghĩ về những kỷ niệm yêu thương trước kia để trấn áp nỗi sợ hãi của mình nhưng có vẻ không làm được. Tôi vẫn có cảm giác sợ sệt, toàn thân run rẩy mỗi khi chồng quay qua ôm mình. Có lẽ anh không biết tôi như thế nhưng nhiều lúc thấy anh quay đi tôi lại tự trách mình tại sao vẫn cứ thế dù đã cố gắng thật nhiều. Tôi đã trò chuyện cùng bác sĩ tâm lý vài giờ liền nhưng cũng chẳng tìm được biện pháp gì. Thật sự không biết bản thân bị làm sao và tôi cần gặp ai để giải tỏa nỗi sợ hãi của mình.
Tôi biết chồng hay đọc chuyên mục này nên qua đây muốn nhắn nhủ tới anh vài câu: Anh à, một năm qua em cảm thấy cuộc sống thật khó nhọc dù lúc nào cũng cười. Vật chất anh mang đến cho mẹ con em không phải là tất cả, cái em cần là một mái ấm thật sự. Anh hãy nhớ lại những khó khăn khi xưa chúng ta cùng vượt qua, một lần nữa hãy mang lại cho em niềm tin và cho em thấy anh cần mẹ con em đến nhường nào. Hãy xóa đi nỗi sợ hãi của em của để em không tự trách mình hàng đêm nữa. Hãy là tấm gương tốt cho con trai sau này anh nhé.
Theo VnExpress