Mượn tơ non làm son phấn với rằm
Tôi tìm chút bùn hoai trong bó mạ
Cha đi bừa chiều muộn lóa lem chân.
Ðể lay lắt nhớ một thời còn mẹ
Dòng sông ngâu gió chuốt khúc ru dài
Bát ngô bung mơ giấc mơ phố xá
Ðường mực dài leo lét ánh đèn chai.
Mẹ ơi, con mang dòng sông của những câu hò
Qua bao miền quê lạ!
Những đêm mưa trời đất nhão ra
Thơ kéo kén giữa lòng người đang vỡ.
Tôi vay cánh đồng mùa vàng không trả
Hoa gạo bao lần níu áo người dưng
Cái roi tre cha dựng góc sân
Việc lễ nghĩa đến giờ còn day dứt.
Con trở về nhà nếp cũ cứ vơi đi
Chim làm tổ dưới ống luồng sau chái
Ðồng lộng bóng nứt khô cây cỏ cháy
Sông trước nhà đánh vật để là sông.
Tôi đứng bên câu hò, người hàng xóm lâu rồi không hò nữa
Bếp chẳng chiều chiều khói trắng vòng vo
Nếu em lấy cớ không về nữa
Mực tím tìm đâu tuổi học trò.
Lê Quang sinh
Hẹn ước
Thơm thảo Valentin?!
Nắng bạc câu hẹn ước
Khuôn mặt ẩn hiện
Day dứt lời dặn - giấc mơ!!!
Phù vinh bặt gió
Ta ôm một đêm trăng tỏ
Trần gian - ngờ ngợ luân hồi
Ngửa bàn tay - miên man hồi ức
Ðường chỉ tay xuyên vào lồng ngực
Thấm đỏ một Sát na
Mấy mươi ngày mà sân ga thành cổ tích
Hoa sữa dội vào ly biệt
Cửa rừng đóng lối bằng cỏ dại
Giọt thấm vào hoa - tan chảy - hồi sinh
Phía lặng im, không phải chim ngừng hót
Chỉ là chưa đến bình minh!
Nguyễn Thành Tâm