Bộ ảnh được chính bệnh nhân ung thư vú kể lại câu chuyện về cuộc đời của mình, từ khi mắc căn bệnh, tới khi quyết định mang thai đứa trẻ, tiếp tục quay trở lại với công việc giảng dạy, và tiếp tục với sự đồng hành và chia sẻ đầy yêu thương từ gia đình.
Như chị đã nói rằng: Mình đã từng ước mình sẽ sống 30 năm, 40 hay 50 năm hay nhiều hơn nữa. Nhưng có lẽ điều đó chẳng quá quan trọng. Bởi có người sống đến hết cuộc đời vẫn buồn đau và tiếc nuối vì đã không làm và không dám làm điều mình muốn.
Mình vẫn luôn tự hỏi: điều gì làm mình hạnh phúc? Và tự trả lời: đó là sống có ích với những người thân yêu; mình giúp con trai trưởng thành khoẻ mạnh, trở thành người có kiến thức, biết khám phá và yêu cuộc sống. Từ khi ốm, mình đã học đươc cách cởi mở tấm lòng với mọi người, sống tốt đẹp và luôn biết yêu thương. Mình nhận ra đây là một mặt tích cực của bệnh tật và nhờ vậy, mình thấy thanh thản và dễ chịu hơn.
Cùng đọc và suy ngẫm về những dòng tâm sự của chị Lê Thanh Hà, nữ giảng viên mắc ung thư vú vẫn tràn đầy lạc quan và niềm tin vào cuộc sống trong bộ ảnh dưới đây:
Bệnh nhân ung thư vú được khuyên không nên có con, vì việc sinh con sẽ thúc đẩy bệnh tái phát. Trong trường hợp đã điều trị hoá chất và xạ trị, người ta không dám chắc là tồn dư ảnh hưởng của thuốc không làm hại đến thai nhi. Nghĩa là tồn tại mối nguy hiểm cho cả mẹ và con… Nhưng cuộc sống luôn không theo ý mình sắp đặt. Khi có thai, mọi thứ thật đặc biệt!. Nghĩ đến việc có một đứa trẻ - người sẽ trở nên quan trọng nhất, gần gũi nhất với mình ra đời - mình lại tự hỏi: tại sao lại không dám thử chứ ? Bỏ đi một đứa trẻ là một điều độc ác, cho dù có lý do nào chính đáng đi chăng nữa. Mình không đành lòng! Vậy thì, hãy để cuộc sống dẫn dắt ta đi, Bởi phía trước không có ai đoán định được. Chàng trai này đã được sinh ra vào ngày 24/5/2007, sinh thường nặng 3,5kg. Sau hơn 3 năm kể từ ngày tôi nhận chẩn đoán mắc ung thư vú. Khi nhìn thấy bạn ấy, xinh xắn và tròn xoe, khoẻ mạnh - cảm giác thật không thể tả nổi . Mình thấy cuộc sống giờ thật có ý nghĩa. Bởi mình cần cho một ai đấy.Bác sỹ điều trị đã từng nói là sẽ ko ít thì nhiều, đứa bé sẽ bị ảnh hưởng bởi quá trình điều trị của mẹ, nếu quyết định sinh nó ra thì nó khổ, khổ cái cuộc đời nó chứ không phải cho mẹ. Đó là điều mình lăn tăn nhất, mình day dứt nhất đến thời điểm này.
Con mình đến thời điểm này là cháu 8 tuổi, mọi thứ cũng tốt, cũng ổn định. Thông minh, hiếu động, lém lỉnh và không có bất kỳ dấu hiệu gì đáng ngại.
Mình lúc nào cũng mong cạnh con đến khi nó lớn để có chuyện gì xảy ra thì chí ít mình cũng ở bên cạnh nó và truyền cho nó 1 suy nghĩ tích cực. Và chí ít mẹ còn ở bên cạnh còn thì mẹ cũng là chỗ dựa cho con trong mọi hoàn cảnh.Vì thật ra mình nghĩ là chỉ có mẹ mới là người gần gũi, kiên nhẫn vô bờ đối với con thôi.
Năm điều trị đầu tiên, trải qua 2 đợt mổ, 06 đợt chuyền hóa chất và 32 đợt xạ trị trong khoảng thời gian mang thai. Hóa chất làm cho mình rụng tóc, rụng lông mày, lông mi và không ăn được. Có những lúc cảm thấy không chịu nổi, một phần vì hóa chất và một phần vì điều kiện chữa trị ở viện đôi khi khó khăn, do có quá đông bệnh nhân. Các bác bị bệnh, rụng hết tóc, gương mặt người nào cũng xám, xanh xao và ủ ê, buồn bã, khi nói thì tuyệt vọng.
Mình nghĩ mình không thể để bản thân rơi vào tuyệt vọng được, chí ít khi còn sống thì phải có cảm giác thật sự là sống, tận hưởng và có niềm vui chứ? Mình ghét khóc lóc và buồn bã.
Mình đã từng ước mình sẽ sống 30 năm, 40 hay 50 năm hay nhiều hơn nữa. Nhưng có lẽ điều đó chẳng quá quan trọng. Bởi có người sống đến hết cuộc đời vẫn buồn đau và tiếc nuối vì đã không làm và không dám làm điều mình muốn.
Mình vẫn luôn tự hỏi: điều gì làm mình hạnh phúc ? Và tự trả lời: đó là sống có ích với những người thân yêu; mình giúp con trai trưởng thành khoẻ mạnh, trở thành người có kiến thức, biết khám phá và yêu cuộc sống. Từ khi ốm, mình đã học đươc cách cởi mở tấm lòng với mọi người, sống tốt đẹp và luôn biết yêu thương.Mình nhận ra đây là một mặt tích cực của bệnh tật và nhờ vậy, mình thấy thanh thản và dễ chịu hơn.
Mình biết ơn người chồng của mình vô cùng! Khi anh ấy xuất hiện, anh ý chỉ nói đúng một câu mà mình cảm thấy sao mà đúng thế, đúng vô cùng nhưng trước đây có nhiều người cũng nói rồi nhưng mà mình không tin. Anh ấy “Ừ, có bệnh thì chữa thôi, có sao đâu nhỉ ?!”. Anh ấy nhìn mình như một người bình thường. Anh ấy dạy cho mình cách đối mặt với những lo lắng và sợ hãi. Anh ấy mạnh mẽ, là một chỗ dựa cực kỳ vững chãi và làm mình thấy vô cùng yên tâm.
Anh ấy không cho tôi là một gánh nặng. Cuộc sống là cuộc sống và nó rất bình thường, nó cứ diễn ra dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa. Nếu mình cứ lo lắng cho tương lai thì mình bỏ lỡ cái hiện tại của mình đang sống. Anh ấy cho mình đúng cái cảm giác như vậy!
Trong 11 năm trải qua đủ các loại bệnh tật, cũng có khoảng dừng, khoảng chờ để thẩm thấu tất cả sự ngoái lại, và cũng có sự thay đổi cuộc sống, biến động về tâm lý, mình thấy rằng mình nhận thấy được ở cuộc sống là mình yêu quý tất cả mọi thứ xung quanh hơn.
Và đến thời điểm này thì mình cũng đã làm mọi thứ tốt nhất trong khả năng mình có thể cho con, cho gia đình và cho cuộc sống của mình. Để cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì mình sẽ cảm giác thanh thản và nhẹ nhõm.
Thủy Mỹ