Băn khoăn khi người yêu lớn tuổi mà chưa tích lũy được gì

16-02-2015 09:33 | Giới tính
google news

Đã hơn 10 năm qua, anh làm rất nhiều nghề, chủ yếu là phục vụ nhà hàng, rồi giao báo, xe ôm, văn phòng… Anh không tích góp cho tương lai được bao nhiêu.

Tôi gặp anh - nhân viên trong một công ty tôi xin việc. Anh 33 tuổi, chưa lập gia đình. Lúc đầu, hình ảnh của anh không để lại cho tôi chút gì ấn tượng. Anh cũng bình thường như các nhân viên khác, ngoại trừ là đồng hương với tôi. Làm được một thời gian, anh chủ động nhắn tin trao đổi và hẹn gặp cà phê với tôi. Sau những lần đó, tôi có chút cảm tình vì anh chân thành, giản dị và tính cách cũng đôi phần giống tôi, mặc dù có sự khác biệt tuổi tác khá lớn (anh hơn tôi 11 tuổi). Tôi giấu gia đình khi quen anh, vì tôi chưa tự tin để giới thiệu cho mọi người. Tôi thương anh vì sự chân thành, nhẹ nhàng và hiền từ, chứ con người anh không có gì thu hút tôi. Ngoại hình anh theo mọi người đánh giá là già trước tuổi. Anh cũng có nhiều tật xấu như ngủ nướng, không tập thể thao, nhậu khuya, nuông chiều bản thân…

Vì làm chung công ty, thường xuyên trao đổi và tiếp xúc mỗi ngày, buổi tối hay café, dạo lòng vòng thành phố… nên tình cảm của tôi lớn dần. Anh dù đã lớn tuổi cũng không hối thúc gì tôi, chỉ mong hai bên hiểu và chia sẻ với nhau, đến khi sẵn sàng thì cưới cũng chưa muộn. Sau này, công ty tôi mở chi nhánh khác trong thành phố, anh và tôi không còn làm chung nữa nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc và gặp nhau như trước đây.

Băn khoăn khi người yêu lớn tuổi mà chưa tích lũy được gì

Khoảng 4 tháng qua, tôi luôn bị dằn vặt, luẩn quẩn trong suy nghĩ của mình. Tình cảm của chúng tôi rất tốt. Thế nhưng, nghĩ về công việc hiện tại của anh, tôi không khỏi buồn và lo lắng cho tương lai của mình và gia đình nhỏ sau này. Nếu anh 26, 27 tuổi, có lẽ tôi đã không có những suy nghĩ này. Đã hơn 10 năm qua, anh làm rất nhiều nghề, chủ yếu là phục vụ nhà hàng, rồi giao báo, xe ôm, văn phòng… Suốt thời gian ấy, anh không tích góp cho tương lai được bao nhiêu. Hiện tại thu nhập hàng tháng của anh chỉ tầm 7 triệu đồng.

Tôi cứ mãi suy nghĩ đến số tuổi của anh mà vừa thương anh vừa buồn cho mình. Anh bảo cả hai cùng chia sẻ, cùng xây dựng thì sẽ làm được, sẽ cố gắng tích góp được. Tuy nhiên, tôi vốn ít suy nghĩ tích cực, dường như không dám tin tưởng vào một tương lai tốt hơn sau này. Có thể tôi trải nghiệm cuộc sống chưa lâu, nên chưa hiểu cuộc sống này khó khăn đến mức độ nào, có thể chút háo thắng, nên nghĩ anh như vậy.

Cũng có nhiều đồng nghiệp (làm với anh lâu năm) cảnh báo cưới anh sẽ rất khổ, vì anh chỉ lo nhậu, lo bạn bè là nhiều. Tôi có trao đổi với anh về chuyện này, anh nói vì lúc đó anh ở một mình. Tuy nhiên, từ khi quen tôi, anh đã bắt đầu sống khác, biết tiết kiệm, hạn chế bạn bè. Mỗi khi anh bàn đến những câu chuyện về kinh tế, những dự định tương lai, tôi thường thắc mắc tại sao những năm qua anh không làm vậy, không cố gắng vậy, đến giờ này anh vẫn chưa có vốn tích lũy cho cuộc sống sau này. Anh bảo tôi sao cứ thắc mắc mãi với anh, anh bảo anh sẽ lên kế hoạch sắp tới cho hai đứa, cần tôi chung tay góp sức. Anh cũng chia sẻ vì những năm qua công ty khó khăn nên anh cũng gặp trục trặc. Quả thật, tôi không thể không nghĩ đến cảnh sẽ phải chia tay vì tôi không thấy có gì sáng sủa; rồi tôi nghĩ nếu tôi đồng ý làm vợ anh thì phải khổ thế nào... Anh tâm sự bảo tôi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện dừng lại, trong khi anh đang cố gắng xây dựng tình cảm từng ngày.

Tôi từng khuyên nhủ bản thân khi đọc qua một số tâm sự của các độc giả khác với những chia sẻ như “Kết hôn là chung sống với người mình thương yêu chứ không phải là sự đổi đời”, hay “Tiền bạc có thể làm ra được nhưng tình cảm xây dựng thì khó”… Nhưng rồi những ý kiến khác xen vào: “Đàn ông xem sự nghiệp là hàng đầu vì họ luôn muốn là chỗ dựa vững chắc cho những người họ yêu thương”, hay “Đừng lấy đàn ông nghèo khó”, “Đàn ông sống không thể thiếu ý chí”… lại khiến tôi băn khoăn.

Dẫu biết rằng cuộc sống không gì hoàn hảo, tôi cũng không có gì nổi bật mà đòi hỏi người chồng của mình phải thế này thế nọ, nhưng đứng trên vị trí của một người phụ nữ trong gia đình, một người mẹ của con, tôi cũng có nhu cầu được khao khát kinh tế ổn định và có được sự tích lũy lâu dài. Bản thân tôi không ham mê vật chất, không đòi hỏi người yêu hay chồng phải sắm sửa tặng quà có giá trị, cũng như không muốn sau này chồng phải xây biệt thự, hay mua xe ô tô… Tôi nghĩ nhiều người phụ nữ cũng có suy nghĩ giống tôi.

Mặt khác, gia đình tôi tham khảo qua tử vi, thấy tuổi anh không hạp, thậm chí đại kỵ tuổi tôi trong hôn nhân. Anh là con trai duy nhất của cả dòng họ, gia đình tôi cũng lo cho tôi vì phải lo lắng gánh vác chuyện gia đình, dòng họ, sẽ khó khăn, vất vả. Tuy nhà hai đứa cùng tỉnh nhưng hai gia đình chúng tôi chưa gặp gỡ nhau vì quen mới gần một năm.

Tôi mệt mỏi trong suy nghĩ của chính mình. Vì vậy, tôi đề nghị tạm không nói chuyện, gặp gỡ một thời gian. Sau đó anh xin thêm cơ hội để cố gắng. Anh bảo nếu anh không nỗ lực thì anh sẽ không hối hận khi rời xa tôi. Anh cũng đã bàn với tôi về kế hoạch của anh sẽ là gì, thực hiện thế nào… nhưng nó phải trải qua 5 năm mới có “thu hoạch” được thành quả.

Mọi người có thể cho tôi lời khuyên, tôi có nên đợi chờ và nghĩ đến kết thúc có hậu cho mối quan hệ này. Tôi cảm ơn.

Theo VnExpress

 


Ý kiến của bạn