Đừng sống vì cái nhìn của người khác

19-03-2014 08:00 | Tin nóng y tế
google news

SKĐS - Những người đàn ông có khuynh hướng tính dục với những người đàn bà cỡ tuổi họ, điều đó là bình thường. Còn hắn, hắn chỉ hứng thú với những bé gái 5-6 tuổi, điều đó là bất thường. Hắn bị tống vào tù vì điều bất thường đó.

Những người đàn ông có khuynh hướng tính dục với những người đàn bà cỡ tuổi họ, điều đó là bình thường. Còn hắn, hắn chỉ hứng thú với những bé gái 5-6 tuổi, điều đó là bất thường. Hắn bị tống vào tù vì điều bất thường đó.

Hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn nghe về một câu chuyện cũ, câu chuyện "những đứa trẻ nhỏ" trong cuộc sống rộng lớn này.

Phần 1:

Những người đàn ông có khuynh hướng tính dục với những người đàn bà cỡ tuổi họ, điều đó là bình thường. Còn hắn, hắn chỉ hứng thú với những bé gái 5-6 tuổi, điều đó là bất thường. Hắn bị tống vào tù vì điều bất thường đó.

Cả khu phố nhốn nháo phản đối khi thấy hắn được trở lại cuộc sống tự do. Họ sợ con cái của mình lại là nạn nhân kế tiếp. Nhưng dường như nỗi sợ ấy không bằng nỗi vui sướng âm ỉ trong lòng khi phỉ báng chà đạp được người khác, chứng minh mình "bình thường".

Hắn được tự do. Nhưng có nhiều nhà tù không giới hạn bằng những bức tường, những song sắt. Nhà tù vô hình.

Nếu coi đó là bệnh là tội, thì thử hỏi trên đời này ai muốn mình là người bị bệnh bị kết án? Ai muốn mình mới sinh ra đã lạc lòai, đã khác bầy đàn? Ai muốn mình lẻ loi những năm tháng dài dằng dặc?

Hắn đã cố hẹn hò với một người phụ nữ luống tuổi. Hắn biết "mọi gượng ép không bao giờ đem lại hạnh phúc". Hắn làm điều đó vì Mẹ của hắn đã nài nỉ đã van xin "Con một lần thử bình thường được không con?"

HẮN LÀM ĐIỀU ĐÓ VÌ MẸ.

Có thể hắn là con người rất là đáng sợ, nhưng tận sâu thẳm trong lòng hắn vẫn còn cất giấu một tình cảm thiêng liêng nhất. Tình cảm dành cho MẸ.

Thương làm sao ánh mắt người mẹ đứng sau rèm cửa nhìn hắn đi hẹn hò. Thương làm sao một bóng hình lặng lẽ cam chịu.

Có lẽ tất cả ngôn từ đều thừa khi nói về MẸ. Có lẽ mẹ không bao giờ bỏ rơi con mình, khi tất cả thế giới đang chống lại nó.

- Con chưa bao giờ rửa chén giúp mẹ cả. Đó là lời trách móc duy nhất mà người mẹ đã dành cho hắn và là lời cuối cùng... cho đến khi bà gục xuống vì cố ngăn một người cảnh sát tấn công con mình - đêm đó có một bé gái 6 tuổi bị hiếp dâm.

Diễn tả làm sao đây tình yêu của Mẹ?

Nói làm sao hết khi mẹ hy sinh cả sự sống của mình để cứu đứa con?

Bà biết, con bà đã không làm, nhưng ai tin?

Một người đã phạm tội, đã hoen úa thì dù có sống tốt trở lại cũng... chẳng thể rửa sạch được quá khứ và hàng triệu ánh mắt khinh khi của đám đông.

Lắm khi muốn nhảy tưng hò hét giữa đường cũng chẳng dám, vì sợ người khác nghĩ ta khùng, ta ngớ ngẩn.

Lắm khi muốn nhảy tưng hò hét giữa đường cũng chẳng dám, vì sợ người khác nghĩ ta khùng, ta ngớ ngẩn. Ảnh minh hoạ.

Hắn bật khóc nức nở khi đi xuống bếp rửa từng cái chén. Hắn nhớ mẹ.

Có những thứ mất đi không bao giờ tìm lại được.

Hắn... đập vỡ những con búp bê, đập vỡ những đồ chơi trẻ nít, đập vỡ trái tim mình ra.

- Hắn có tội hay không khi hắn có khuynh hướng tính dục khác với số đông?

- Ở đời này có hai khuynh hướng tính dục là phạm luật đó là quan hệ với trẻ em và quan hệ với người không chấp nhận sự quan hệ ấy mà gọi vắn tắt là cưỡng bức, còn lại không có tội gì cả. (Trích trong tiểu thuyết Veronika quyết chết)

- Tận cùng - con người là sinh vật lạ nhất - bí ẩn nhất mà Thượng Đế đã tạo ra. Ngài có ngờ không, một ngày chúng cầm dao giết nhau, chúng dùng lưỡi để giết nhau?

- Chắc chắn không. Ngài muốn tạo dựng nên con người để yêu thương nhau, bảo bọc nhau.

- Có lẽ Ngài đã sai sót ở khâu nào đó chăng?

- Có lẽ ta nên đổ hết cho Thượng Đế những vui buồn sướng khổ của ta, để được nhẹ lòng hơn và có thể nhìn thẳng vào mắt nhau để yêu để sống. Nhớ trong kinh Thánh, đám đông hôm trước tung hô chào đón Giê Su là Cha, là Thiên Chúa, thì hôm sau cũng đám đông ấy gào thét: đóng đinh nó đi, giết nó đi.

Hắn đâm con dao vào bụng mình, và chết. Cái chết bây giờ không là hết, mà là giải thóat. Giải thóat một kiếp người quá nhiều cay đắng.

Bạn ơi, có bao giờ bạn cầm tù ai đó với những định kiến hẹp hòi vì quá khứ của họ?

Có bao giờ bạn dồn người vào cửa tử, bêu rếu người chỉ để thõa mãn cái tôi bé nhỏ cát bụi hẹp hòi - rồi phải tan?

Bạn có biết những người hay nói xấu sau lưng người khác là những người luôn đứng ở phía sau?

Mình vẫn tin khi mà cuộc sống đầy rẫy những tăm tối, kinh hòang, Tình yêu sẽ soi sáng đưa ta về nơi an bình nhất. Bởi bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên mềm mại bao dung.

Phần 2

Hắn là một thằng đàn ông bình thường - vì hắn thích đàn bà cỡ tuổi hắn. Nhưng một ngày vợ hắn nhận ra: hắn không bình thường. Hắn bệnh hoạn. Hắn lên mạng xem hình khỏa thân của một cô gái nào đó, và thủ dâm. Hắn không còn hứng thú với vợ, với người bằng xương bằng thịt có hơi ấm nữa.

Cuộc sống tình dục của con người thật phức tạp.

Mỗi người có một ngưỡng "sướng" - ngưỡng "thõa mãn" khác nhau. Không ai giống ai. Vậy mà đôi lúc cố bắt người khác giống mình, thế là cuộc sống trở thành địa ngục.

Một số đàn ông thấy phấn khích khi tưởng tượng ra vợ mình băng háng ra để thằng đàn ông khác xâm nhập vào. [24 giờ cô độc ở Cannes - Paulo Coelho].

Một số đàn bà thấy cực khoái khi bị chồng hành hạ bằng roi da, bằng bạo lực. [11 phút - Paulo Coelho]

Một số người chỉ thấy thỏa mãn khi ngửi đồ lót đã mặc rồi của ai đó. Một số người chỉ hưng phấn khi làm tình với bạn cùng giới. Và một số người thích truy hoan với đám đông...

Nàng quyết định bỏ trốn cùng đứa con nhỏ, chấm dứt chuỗi ngày nhàm chán tồi tệ bên người chồng chẳng ra gì.

Thời gian tàn nhẫn thật. Mới đó 5 năm, khi nàng nhận ra thì đã muộn màng.

Bất cứ cô gái nào lớn lên cũng đều có ước mơ lấy được một người chồng đàng hòang tử tế, sau đó sanh con, nuôi dạy con, nhìn chúng lớn lên... Nhưng tất cả họ không biết rằng ... rồi một ngày thảng thốt nhìn lại,

- Ơ, mình đã sống một cuộc đời nhàm chán thế ư? Mình đã lấy người đàn ông to béo hôi hám này ư? Mình đã ăn nằm với tên nghiện rượu thô lỗ này ư?....

Mỗi ngày đều là những ngày lặp lại như cái máy. Họa hoằn lắm cuối năm có kỳ nghỉ mát đâu đó, rồi lại về, lại sống một lối sống cũ kỹ mục ruỗng. Khi bệnh tật với tuổi già kéo đến, muốn sống lại cuộc sống cho chính mình cũng đã muộn.

- Ủa, cô chưa có chồng sao? Tuổi này rồi sao không lấy chồng đi?

- Anh này có bất thường không sao chưa lấy vợ? Bao giờ lấy vợ?

...

Cứ lấy và lấy... Ta cứ ngỡ người khác là món hàng để ta "lấy". Khi "lấy" nhau xong, sau đó sẽ ra sao? Tất nhiên là mong muốn tự do.

- Chị lấy chồng ngần ấy năm có hạnh phúc không?

- Ờ ... Ờ ... Cô này hỏi kỳ, hạnh phúc hay không cũng phải lấy chồng cho giống người ta chứ.

Vậy đó... Cho giống người t...Cho giống người ta... Nhưng cuộc sống lại là của mình.

Nghĩ đến cuộc sống là của mình nên nàng mới bỏ trốn. Nhưng ngặt một nỗi tình nhân của nàng đã không đến. Bởi vì anh ta mãi xem "trượt patin", môn thể thao mà gã ưa thích.

Tình nhân nàng là người đã có vợ con. Anh ta phải thi luật - dù trượt đã 2 lần. Đó không phải là đam mê, không phải sở trường. Nhưng tại sao anh ta cứ phải đi thi? Vì vừa lòng vợ - vợ anh ta là nguồn thu nhập chính trong gia đình - và cô ấy muốn hãnh diện khi giới thiệu với đám đông rằng "tôi có chồng là luật sư chứ không phải tên vớ vẩn nào đó thích trượt patin". Đàn ông thì phải có tương lai sự nghiệp.

Bạn thấy đấy, chẳng cần ai xây ngục thất cho ta, ta tự xây. Chẳng cần ai đeo mặt nạ cho ta, ta tự đeo mặt nạ và diễn.

Ta cứ bị giam cầm trong những quan niệm "đàn ông phải thế này, đàn bà phải thế kia, anh ấy phải thế này, chị ấy phải thế kia"... và rồi ta cứ lỡ...cứ trôi đi... Không biết một ngày nào đó sẽ chết.

Khi nhỏ, ta cứ phải ngồi lì nơi lớp học chẳng dám trèo ra cửa sổ chạy nhảy tung tăng cùng đàn chim sẻ ngòai sân vì sợ cô giáo phạt. Nhiều lúc ta biết câu trả lời cho một bài tóan, ta cũng chẳng dám giơ tay vì sợ bạn bè cười nếu nó sai.

Rồi lớn lên, khi ta thích bận một bộ đồ hết sức diêm dúa nhưng ta cũng chẳng dám bận vì sợ bị cho là sến.

Nghe nhạc cũng phải nghe theo đám đông. Ăn uống cũng phải ăn theo đám đông.

Lắm khi muốn nhảy tưng hò hét giữa đường cũng chẳng dám, vì sợ người khác nghĩ ta khùng, ta ngớ ngẩn.

Cả kiếp người sống trong nỗi sợ trong cái nhìn của người khác. Sợ nghèo đói, sợ thất nghiệp, sợ bị khinh khi, sợ mất đi những gì ta đã có.

...Và rồi ta cứ lỡ...

Vô Thường

Mọi bài vở tham gia diễn đàn xin gửi về email: bandientuskds@gmail.com. Các bài viết đăng trên diễn đàn này thể hiện quan điểm riêng của tác giả. Trân trọng cảm ơn!

 


Ý kiến của bạn