Người ta hỏi: Làm thơ khó hay làm báo khó? Trả lời: Làm cho giỏi thì cả hai đều khó.
Còn nếu làm dở thì làm... thơ dễ hơn.
Người ta bảo: Viết báo nhiều, thậm chí làm “quan báo” dễ hỏng mất hồn thơ. Không hẳn.
Khi thực tế cuộc đời ùa vào tâm trí, là lúc những vần thơ được cất lên...
Sức khỏe&đời sống trân trọng giới thiệu với bạn đọc vài lát cắt tâm trạng của 3 “người thơ” , hiện đang giữ trọng trách ở các tờ báo. Ðể thấy với họ, báo là nghề còn thơ đã là nghiệp.
40 tuổi, cầm tấm bằng bổ túc văn hóa lớp 10 thi thí sinh tự do, Bùi Hoàng Tám lên Hà Nội trong sự ngỡ ngàng của bè bạn và người thân cùng với sự ngơ ngác của chính mình. Có lẽ trong giấc mơ thời trai trẻ, gã con trai của làng Giắng (Đông Tân, Đông Hưng, Thái Bình) chưa bao giờ mơ có ngày trở thành nhà thơ, nhà báo.
Sức khỏe&Đời sống trân trọng giới thiệu chùm thơ dí dỏm và giàu nhân ái mang “thương hiệu” Bùi Hoàng Tám.
Bùi Hoàng Tám
Ði ăn cưới vợ cũ
Vợ cũ đi lấy chồng
Mời mình về ăn cưới
Mình bàn với vợ mới
Có đi không mình ơi!
Vợ mới cười rất tươi
Chị mời thì nên đến
Hai đứa mình cùng đi
Để tỏ tình thân mến!
Vợ cũ mặc rất đẹp
Nhìn thấy, chạy đến chào
Chồng mới của vợ cũ
Ra tận nơi đón vào
Ôi cuộc tình rổ rá
Mà cưới vui bất ngờ
Mọi người tranh nhau hát
Mình cũng lên đọc thơ
Trong làn khói lơ mơ
Mình ghé tai hỏi vợ
Nếu cuộc tình này vỡ
Mình có mời anh không?
Thì thầm gửi vợ
Anh giờ chân thấp chân cao
Một nhân khẩu vợ, một sào ruộng chua
Trái tim vốn dễ mất mùa
Nỗi lo thất bát được thua bất ngờ...
Dòng sông chỉ lở một bờ
Anh thì lở cả, còn chờ lở thêm
Thôi đành nhờ cậy vào em
Nhờ trời đừng lép vụ chiêm, vụ mùa
Lá đa rụng xuống sân chùa
Trái tim chỉ chực mất mùa - Vợ ơi!
Nhà thơ Nguyễn Thành Phong sinh năm 1960; Quê quán: Đô Lương, Đông Hưng, Thái Bình. Sống từ nhỏ tại vùng miền núi Tây Bắc. Tốt nghiệp ĐH Bách khoa Hà Nội, ĐH Văn hóa Hà Nội, Trường Viết văn Nguyễn Du.
Hiện là Tổng biên tập báo Lao động và Xã hội; là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà văn Hà Nội.
Nguyễn Thành Phong
Trong những giấc mơ...
Trong những giấc mơ
ta thường về dưới những tán cây
nắng dẫn ta lên đỉnh đồi
hái lá non chua chát
chua chát dịu ngọt ngày xưa...
Trong những giấc mơ
ta tìm về bờ suối xanh
bước chân tuổi trai ta run rẩy
em từ dưới nước lên
áo ướt vồng ngực nhú
nhắc ta làm người trai
mười bảy vừa vạm vỡ...
Có bao nhiêu giấc mơ
cứu một ngày buồn tẻ
như đọt xanh vừa hé
xóa bao tầm thường qua?
Những giấc mơ
tinh khôi và hồn nhiên
đến rồi đi
mỗi khi ban mai tới
còn để lại dấu vết
trong ngây thơ ta sống ngày ngày...
Hoa tím
Hoa đã tím một ngày không yên ổn
em vô tình ép cánh gửi cho ta?
Ngày đã qua bao bất trắc dối lừa
nắng mới vẫn lên xanh
tiếp cho ta niềm yêu và vui sống
cây sau bão lá tươi thân thẳng
sắp reo lên một mùa quả mới
vẫn như tự ngàn xưa
hoa đang tím thế này!
Em hãy nhìn xa về phía anh đây
giữa thành phố ồn ào
bàn tay anh
đang vẫy em thương mến
em hãy tin - một niềm tin không lạ lẫm
nhưng vừa đến bất ngờ
như hoa tím trao anh.
Nhà thơ - Thầy thuốc ưu tú, Bác sĩ Trần Sĩ Tuấn Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Tổng biên tập báo Sức khỏe&Đời sống
Thơ với Trần Sĩ Tuấn như một liệu pháp để tâm hồn thoát ra những điều không biết chia sẻ cùng ai, để cân bằng lại chính mình. Những câu thơ giản dị mà dạt dào cảm xúc trí tuệ, với những bất ngờ lóe sáng của tư duy biểu đạt cho ta hình dung về một tấm lòng rộng mở, bao dung, từng nếm trải đủ hạnh phúc, vinh quang, cay đắng của cuộc đời. Để mà đồng cảm với những hân hoan, đớn đau trong nhân thế.
Người thơ ấy với mảnh vườn thơ, nhỏ thôi nhưng đích thực là của riêng mình; nơi có những cây lạ níu mắt, níu lòng người say thơ...
Trần Sĩ Tuấn
Nhân một cuộc thi thơ
Tôi ngả mũ chào các tác giả vào chung khảo
Xin cúi mình trước mọi nỗi đau
Nỗi đau thật và nỗi đau giả
Nỗi đau bị sẩy thai, chưa kịp có hình hài.
Thơ hiện đại, nỗi đau càng hiện đại
Nỗi đau cũng biết nhảy disco trên bốn chân giường
Có nỗi đau ngồi chật ních mười sân bóng đá
Nỗi đau này so kiếm nỗi đau kia!
Tôi rung cảm trước những nỗi đau có thật
Mới đọc qua cứ tưởng như không
Nhưng hết thảy đều là buồn đau cả
Thì làm sao đất nước hóa rồng
Đọc xong tập thơ toát mồ hôi hột
Hai trăm bài cằn khô không một thoáng môi cười
May cuộc sống hồn nhiên như em vậy
Bên cạnh nỗi buồn còn lấp lánh niềm vui.
Trong mưa
Đêm vật vã và mưa xối xả
Nhớ em không chịu nổi
Anh chạy vào mưa…
Tìm em trong khắc khoải
Anh đi tìm em ở chỗ không em
Dẫu chỉ mấy bước chân thôi là gặp em rồi.
Và anh biết rằng em đang đợi
Em vẫn biết anh không thể tới
Cái khoảng cách ngắn ngủi mà nghiệt ngã
Đóng đinh trên số phận chúng mình
Để anh yêu em
Vật vã như gió
Lạnh lùng như mưa
Và cô độc như đêm…!
Tận cùng
Tận cùng trong giấc mơ nghiêng
Vật vã vắt ra từ đá*
Hoa phượng đốt lòng mùa hạ
Tận cùng trong tiếng ve nung
Đến với tận cùng dòng sông
Để được tan vào biển cả
Tận cùng trong nỗi nhớ em
Cuối trời nhiều mây trắng quá…!
* Từ đá vắt ra - Tập thơ Trần Sĩ Tuấn xuất bản năm 2002, tái bản (bổ sung) năm 2007